Biết vợ luôn vấn vương hình bóng người đàn ông khác nhưng chồng không hề ghen tuông, ngược lại người chồng còn có hành động khiến ai cũng bất ngờ.

Báo Đời sống Pháp luật ngày 04/10 đưa thông tin với tiêu đề: “Nhớ thương tình đầu hơn 44 năm, vợ 62 tuổi được chồng ủng hộ cho đi gặp tình cũ: Cái kết gây ngỡ ngàng” cùng nội dung như sau:

Câu chuyện về người phụ nữ 62 tuổi quyết tâm tìm lại mối tình đầu sau 44 năm xa cách khiến nhiều người bất ngờ. Điều đáng nói hơn cả là người chồng hiện tại lại hoàn toàn ủng hộ quyết định này của vợ.

Mối tình đầu khó quên

Năm 18 tuổi, bà Lý gặp ông Lưu trên xe khách. Khi đó, bà Lý bị thu hút bởi vẻ ngoài điển trai, cao ráo của ông Lưu nên đã chủ động bắt chuyện. Cả hai nói chuyện rất hợp nhau nên trước khi chia tay đã trao đổi cho nhau cách thức liên lạc và hẹn sẽ gặp lại.

Kể từ ngày đó bà Lý luôn thầm thương trộm nhớ ông Lưu, thậm chí cho rằng cuộc gặp gỡ trên xe ô tô hôm đó chính là “định mệnh”. Khi biết ông Lưu sống ở gần nhà mình, ngày nào bà Lý cũng mong ngóng gặp lại người thương. Cả hai sau đó cũng có cơ hội gặp lại vài lần và có phần cảm mến nhau. Tuy nhiên, sau đó ông Lưu bất ngờ phải chuyển nhà tới nơi khác. Trước khi đi ông Lưu qua tìm gặp bà Lý nhưng vì hiểu lầm và giận dỗi 1 chuyện nhỏ trước đó nên bà Lý đã không ra gặp ông Lưu. Chẳng ngờ từ sau lần đó 2 người bặt vô âm tín. Bà Lý vì điều này mà nhớ thương dằn vặt bản thân nhiều năm trời.

Đến sau này, khi được gia đình mai mối và kết hôn với người chồng hiện tại, dù bà Lý luôn hết mực quan tâm và yêu thương chồng con, nhưng trong tâm trí bà vẫn mãi vấn vương hình bóng của mối tình đầu.

Khi biết vợ còn vấn vương tình cũ, ông Lý không những không ghen tuông mà còn động viên vợ rằng: “Nếu em vẫn còn nhớ anh Lưu thì cứ đi tìm anh ấy, gặp mặt một lần cho thỏa nỗi nhớ mong.”

Hội ngộ với tình cũ và cái kết ngỡ ngàng

Không những ủng hộ vợ gặp mặt tình cũ, ông Lý còn giúp đỡ vợ mình tìm lại địa chỉ của người tình năm xưa thông qua chương trình truyền hình “Hãy đợi tôi” của đài CCTV1 (đài truyền hình Trung ương Trung Quốc).

Chương trình sau đó đã kết nối và sắp xếp 1 cuộc gặp gỡ cho bà Lý và ông Lưu ở ngay trên sân khấu lớn.

Tuy nhiên khác với những gì nhiều người tưởng tượng, khi gặp lại nhau sau hơn 44 năm xa cách, bà Lý rưng rưng nước mắt định bước tới ôm ông Lưu khi đó 64 tuổi thì bị ông Lưu lạnh lùng tránh né. Thay vì đón nhận cái ôm từ bà Lý, ông Lưu lựa chọn bắt tay rất lịch sự.

Đến phần giao lưu, ông Lưu cũng chỉ nói chuyện xã giao với bà Lý và không hề nhắc đến chuyện tình cảm.

Ông Lưu còn thẳng thắn nói với bà Lý rằng: “Bây giờ chúng ta đều đã có gia đình cần giữ khoảng cách. Chúng ta mãi mãi chỉ có thể là bạn bè, không thể có mối quan hệ nào khác”.

Tới lúc này mọi người mới hiểu ra toàn bộ sự việc đều là chuyện tình đơn phương của bà Lý dành cho ông Lưu. Thực chất ông Lưu hoàn toàn không có tình cảm gì với bà Lý. Chuyện năm xưa đều là vì hai người là bạn bè thân thiết nên ông Lưu có chút quý mến bà Lý chứ chưa từng có tình cảm nam nữ. Cả hai cũng chưa từng hẹn hò với nhau bao giờ. Tất cả đều là do bà Lý tự mình ngộ nhận rằng ông Lưu cũng có tình cảm với mình, sau đó vì bất chợt bị chia cắt nên mang tâm lý luyến tiếc suốt nhiều năm.

Đây cũng chính là lý do lý giải vì sao chồng bà Lý sau khi nghe vợ kể lại chuyện xưa không hề ghen tuông. Vì ông sớm đã biết trước đây hoàn toàn chỉ là tình cảm một phía từ vợ mình. Vì vậy để “đánh thức” vợ mình khỏi những ảo tưởng về tình yêu đầu đầy luyến tiếc, ông đã chủ động sắp xếp cuộc hội ngộ này.

Hành động của ông Lý được nhiều người khen ngợi là người đàn ông tâm lý.

“Ông Lý hẳn là phải tinh tế và yêu vợ lắm mới có thể bình tĩnh và xử lý khéo léo như vậy”.

“Thực sự rất nể phục hành động của người chồng”.

Kết thúc chương trình, bà Lý cũng nhận ra tình cảm của ông Lưu và tôn trọng quyết định của ông.  Bà Lý cũng gửi lời cảm ơn chồng mình, người đã luôn bao dung và yêu thương bà vô điều kiện.

Cả hai ôm nhau với danh nghĩa bạn bè, mối day dứt hơn 44 năm của bà Lý cũng đã được hóa giải.

Trước đó, báo Vietnamnet ngày 07/06 cũng có bài đăng với thông tin: “Gặp lại tình cũ đang ‘chếnh choáng’, vợ tỉnh ngộ vì câu nói của chồng”. Nội dung được báo đưa như sau:

Đồng hồ đã chỉ 11h đêm, chồng tôi chưa về, mâm cơm chờ chồng vẫn nguyên trên bàn trở nên nguội lạnh. Anh nói, anh bận tiếp khách sẽ về muộn, dặn tôi đừng chờ cơm.

Nhưng tôi không thích ăn một mình nên vẫn đợi cơm anh. Chỉ có điều, tôi không còn ngóng chờ chồng như mọi khi, bởi tâm trí tôi đang nghĩ về một người đàn ông khác.

Năm 22 tuổi, tôi từng có một mối tình. Tuấn là người đàn ông đầu tiên của cuộc đời tôi, cũng là người tôi dành nhiều tình cảm nhất.

Nếu so với chồng tôi bây giờ, công bằng mà nói, tôi yêu người cũ nhiều hơn. Tình cũ luôn là thứ tình cảm nồng nhiệt, đắm say. Còn chồng là thứ tình yêu xen lẫn lòng biết ơn, ngưỡng mộ.

Tình yêu của tôi và Tuấn kéo dài 4 năm. Đó là 4 năm hoa mộng yêu đương mà tôi ngỡ sẽ là mãi mãi. Tôi và Tuấn đã trải qua bao mùa hè rực rỡ, bao mùa đông ấm áp bên nhau.

Cả hai từng mơ về “ngôi nhà và những đứa trẻ”. Nhưng tình yêu ấy bỗng chốc như bong bóng xà phòng, lấp lánh sắc màu nhưng mau chóng vỡ tan.

Một ngày, Tuấn tìm tôi. Bàn tay anh nắm tay tôi mãi không rời, giọng thổn thức: “Nếu không phải là em, anh sẽ chẳng thể hạnh phúc bên người con gái nào khác cả”.

Mẹ anh đang bệnh nặng và mẹ anh muốn sắp đặt hôn nhân cho anh trước lúc đi xa. Người con gái mẹ chọn cho anh vốn là con người bạn thân của bà, tất nhiên là con nhà giàu và có thể cho anh một tương lai triển vọng.

Trước chữ “hiếu” và chữ “tình”, anh muốn trọn đạo làm con. Chúng tôi đã ngồi bên nhau một buổi chiều. Khi ấy mùa thu, lá như rơi nhiều hơn vì buồn, vì chứng kiến cuộc tình vừa rơi rụng.

Ngày Tuấn cưới vợ, anh không mời, tôi cũng không đến dự. Ngày mẹ anh mất, tôi chỉ gửi một tin nhắn chia buồn, không dám đến viếng.

Tôi luôn tâm niệm, những chuyện của tôi và Tuấn đã là quá khứ. Quá khứ ấy dù đẹp đến đâu cũng vĩnh viễn khép lại rồi.

Tôi gặp chồng tôi trong thời điểm tôi đang chống chếnh cả trong tình cảm lẫn sự nghiệp. Anh đến, đưa bàn tay ấm áp của mình cho tôi nắm, đưa bờ vai vững chãi của mình cho tôi dựa, đưa trái tim nồng ấm của mình để sưởi ấm trái tim tôi.

Tôi yêu anh giống như chú gà con đang lủi thủi giữa mưa tìm được nơi trú ẩn. Cho nên nếu hỏi tôi có yêu anh nhiều không, chính bản thân tôi cũng khó trả lời.

Sau khi lấy chồng, sinh con, tôi như hầu hết phụ nữ, an phận với những gì mình có. Chồng tôi làm kinh doanh, công việc của anh bận rộn với những kế hoạch, thương vụ, chuyến công tác…

Bù lại, anh lo cho tôi và các con cuộc sống không thiếu thứ gì. Tôi không phải bon chen kiếm tiền, vất vả sớm chiều như những phụ nữ có gia đình khác.

“Việc của em chỉ là biết tự chăm sóc bản thân, chăm sóc các con cho thật tốt và yêu anh nữa. Chỉ thế thôi, còn lại để anh lo hết”, chồng tôi nói.

Tôi đã cố gắng làm người mẹ tốt, người vợ tốt để anh có thể yên tâm cho sự nghiệp của mình.

Rồi một ngày, có người gọi điện cho tôi. Một cuộc gọi mà có nằm mơ tôi cũng chưa từng nghĩ đến.

8 năm rồi, khoảng thời gian ấy đủ dài để biến một cô gái thất tình như tôi trở thành bà mẹ 2 con. 8 năm, tôi như quên đi rằng, thanh xuân mình từng đắm say với một người đàn ông nào đó.

Cuộc gọi của Tuấn bất ngờ đến độ, tôi vừa nghe giọng anh đã vội vàng cúp máy.

“Em giận anh đến thế ư? Giận nhiều đến nỗi một cuộc điện thoại cũng không muốn nghe?”.

Đọc tin nhắn của Tuấn, tôi không biết trả lời như thế nào. Tôi nào có giận gì anh đâu.

Đứng giữa sự lựa chọn như anh, hẳn bất cứ người con nào cũng sẽ chọn giống anh thôi. Chỉ là tôi biết, tận trong sâu thẳm trái tim mình vẫn còn chút tình cảm âm ỉ cháy, chỉ sợ có cơ hội sẽ bùng lên.

Cuối cùng, sau vài tin nhắn, tôi quyết định gặp Tuấn. Gặp nhau mới biết Tuấn đã ly hôn một năm trước, vì cuộc hôn nhân sắp đặt không hạnh phúc.

Tuấn nói không hối hận vì đã thực hiện ước nguyện cuối đời của mẹ, nhưng anh tiếc vì không thể bảo vệ tình yêu của mình. Để mất tôi chính là nỗi hối tiếc lớn nhất đời anh.

Anh nhìn tôi, khẽ khàng hỏi tôi có hạnh phúc không? Nếu được làm lại, tôi có chọn anh không?

Mỗi lời anh nói, mỗi ánh mắt anh nhìn như khơi dậy những kỷ niệm tưởng như đã chôn sâu trong tận đáy lòng. Nhiều năm trôi qua mà anh vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng và ấm áp.

Sau cuộc gặp lại ấy, ánh nhìn và giọng nói của Tuấn theo tôi về nhà, theo cả vào giấc ngủ. Tôi trở nên trầm lặng và hay cáu gắt hơn ngày thường.

Tôi khó chịu với những quan tâm thái quá của chồng, dù anh vẫn thường như vậy. Tôi dễ to tiếng với con, làm gì cũng lơ đễnh.

Tôi nghĩ về lần hẹn tiếp theo vào ngày sinh nhật của Tuấn. Tôi có nên đến không, dù anh tha thiết muốn tôi có thể cùng anh đón tuổi mới vào tuần tới.

Tôi nghĩ miên man rồi chìm vào giấc ngủ. Trời đã rất khuya, chồng tôi vẫn chưa về.

Sáng tôi tỉnh dậy sớm khi nghe tiếng thầm thì ngoài ban công. Hóa ra chồng tôi đang gọi điện cho ai đó.

Tôi không biết đêm qua anh về lúc mấy giờ mà sáng nay dậy sớm như vậy. Cạnh giường ngủ, một vali đã xếp sẵn quần áo. Anh ấy lại đi công tác. Thời gian anh ấy dành cho công việc lúc nào cũng nhiều hơn ở nhà.

Tôi lần ra ban công, định hỏi chồng sắp đi đâu nhưng khựng lại vì thấy anh nhắc đến tên mình: “Em cố gắng thu xếp thời gian rủ chị Thư đi đâu đó vài ngày nhé. Anh đã gọi điện cho bà nội, nhờ lên đón đưa 2 đứa nhỏ đi học ít ngày.

Mấy hôm nay, anh thấy chị không được vui, dễ cáu gắt và giận hờn vô cớ. Vì công việc dạo này quá bận, anh không thu xếp được thời gian cho chị ấy. Có lẽ sắp tới anh phải xem lại, còn thời gian này nhờ em giúp anh chút nhé”.

Nghe những lời chồng nói, tôi biết anh ấy vừa gọi cho em gái tôi. Anh ấy dù trăm công nghìn việc vẫn phải bận tâm vì những buồn vui thất thường của tôi.

Vậy mà tôi đã chẳng giúp gì được cho chồng, lại còn rảnh rỗi dành tâm tư cho người cũ.

Phải rồi, Tuấn giờ là đàn ông độc thân nhưng tôi là phụ nữ đang có gia đình. Anh ấy không hạnh phúc với lựa chọn của mình, nhưng tôi thì ngược lại.

Vậy thì lý do gì tôi lại vì một người đã chối bỏ mình mà làm tổn thương người yêu thương tôi hết lòng như thế?

Nghĩ đến đó, tôi liền nhắn cho Tuấn một tin nhắn. Sinh nhật sắp tới của Tuấn tôi sẽ không đến, cũng giống như sinh nhật anh ấy 8 năm đã qua và sau này cũng sẽ thế.