Chuyến về quê lần này, tôi bị vợ càm ràm suốt cả tuần liền.

Vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ đến thành phố học đại học rồi ở lại lập nghiệp. Chúng tôi bươn chải, làm tăng ca liên tục để kiếm tiền, vừa lo cho con cái vừa lo trả nợ tiền ngân hàng mà tôi vay để mua nhà chung cư. Đầu năm nay, sau khi bàn bạc, tính toán, vợ chồng tôi quyết định mua thêm chiếc xe ô tô để thuận tiện việc đi lại, vừa để về quê dễ dàng hơn. Đương nhiên, vì không đủ tiền nên chúng tôi mua bằng hình thức trả góp. Tiền chi tiêu càng thêm túng thiếu, thu hẹp hơn với 2 khoản nợ nặng nề trên vai.

Nhưng trong mắt bố mẹ tôi ở quê, vợ chồng tôi là người giàu có, mua được nhà chung cư 3 tỷ, mua xe ô tô hơn 1 tỷ. Ông bà lấy tôi làm niềm hãnh diện và hay đi khoe với hàng xóm láng giềng. Dù tôi đã nói với bố mẹ là tôi mua trả góp và còn nhiều người giàu có hơn tôi nhưng ông bà vẫn không thay đổi tính đi khoe con.

Cũng vì mang tiếng giàu có nên mỗi lần về quê, tôi phải mua nhiều quà bánh, cho tiền các cháu. Sau đó trở về thành phố, vợ chồng tôi lại ăn mì gói, ăn canh rau cầm cự qua ngày. Vợ tôi ám ảnh nên mỗi lần nói về quê, cô ấy lại giãy nảy lên.

Tuần trước, nhà tôi có đám giỗ lớn nhất trong năm, mời tất cả họ hàng, làng xóm đến tham dự. Tôi cũng không thể không về được. Bố mẹ gọi điện, bảo các cháu đã nghỉ hè rồi thì dẫn các cháu về ở lại chơi 2 ngày cho thoải mái. Tôi đành bảo vợ xin nghỉ việc, cả nhà cùng về quê một chuyến bằng xe ô tô.

Về quê ăn giỗ, tôi nghẹn đắng nuốt nước mắt

Ảnh minh họa.

Lần này về, tôi đem theo 50 triệu, đó cũng là toàn bộ số tiền lương còn lại của vợ chồng tôi. Tôi đưa mẹ 5 triệu để phụ đám giỗ thì em gái bảo tôi giàu mà phụ ít thế, bữa tiệc mời họ hàng làng xóm đã hơn 20 triệu rồi. Tôi đành rút thêm 7 triệu nữa, đưa cho em gái. Tôi biếu bố mẹ, mỗi người 2 triệu đồng.

Biết tôi về, họ hàng kéo đến khá đông đúc. Họ trò chuyện, hỏi han, khen vợ chồng tôi mặc đồ đẹp, khen vợ tôi có phong thái người nhà giàu, khen xe ô tô của tôi sang trọng quá… Sau đó, họ bắt đầu than. Người thì than chồng thất nghiệp, con đói ăn. Kẻ lại than nghèo khó, muốn cho con học thêm ở trung tâm mà cũng chẳng có tiền. Người nữa lại than thở mẹ đau bệnh, giờ muốn đưa mẹ đi khám mà không đủ tiền… Mẹ tôi thì cứ khoe: “Ối dào, con trai với con dâu tôi giàu có lắm, chúng chẳng thiếu tiền đâu”. Và tôi phải rút tiền cho hàng xóm, họ hàng. Mỗi lần cho, tôi lại xót tiền và nhìn ánh mắt vợ, tôi càng chột dạ hơn.

Sau 3 ngày ở lại quê, tôi chỉ còn 5 triệu trong túi. Lúc lên xe về lại thành phố, bố mẹ gói ghém cho rất nhiều thứ như thịt cá, rau củ nhưng trong lòng tôi không sao vui nổi. Nghĩ đến cuộc sống sau này, tôi lại tối sầm mặt mũi. Cả tuần nay, vợ lúc nào cũng càm ràm tôi, bảo tôi sĩ diện, vung tiền không tiếc tay nên giờ con phải ăn cơm với canh rau hoặc ăn mì tôm qua bữa. Tôi cũng biết mình sai nhưng nếu không cho tiền họ hàng, mặt mũi bố mẹ tôi biết để ở đâu? Lần sau, tôi có nên về quê nữa không hay chỉ gửi ít tiền về biếu thôi?