For months, the entire Montana town had been in a panic because white rats were appearing everywhere: in the kitchen, in the garage, even crawling into beds in the middle of the night. Strangely, all the rats had a blue mark on their bellies. Residents repeatedly called the police. When they followed the trail, they discovered that all the rats came from the woods where a veteran named Walter lived. Unexpectedly…

Đại Dịch Chuột Trắng Ở Montana – Và Người Đàn Ông Sống Cuối Rừng

Trong những tháng mùa thu se lạnh của năm 2025, thị trấn nhỏ Bitterroot ở Montana bỗng chìm trong nỗi kinh hoàng mà không ai lường trước. Bitterroot, với dân số vỏn vẹn 5.000 người, nằm nép mình giữa những dãy núi Rocky hùng vĩ, nơi cuộc sống thường ngày xoay quanh chăn nuôi gia súc, khai thác mỏ và những chuyến săn bắn cuối tuần. Nhưng rồi, như một cơn ác mộng từ địa ngục trồi lên, lũ chuột trắng bắt đầu xuất hiện.

Ban đầu, chỉ là vài con lẻ tẻ. Bà Martha Jenkins, chủ quán cà phê địa phương, kể rằng cô thấy một con chuột trắng tinh, mắt đỏ hoe, chạy vụt qua quầy bếp khi đang pha latte cho khách. “Nó không sợ người,” bà kể với giọng run run. “Nó nhìn tôi như thể đang quan sát.” Rồi, như một trận dịch, chúng lan ra khắp nơi. Chúng chui vào gara xe, gặm nhấm dây điện khiến xe hơi chết máy giữa đường cao tốc. Chúng bò lên giường ngủ, khiến trẻ con khóc thét nửa đêm. Thậm chí, tại trường tiểu học địa phương, hiệu trưởng phải đóng cửa hai ngày vì lũ chuột trắng lén lút chui vào tủ đựng sách giáo khoa.

Điều kỳ lạ nhất là tất cả chúng đều có một vết đánh dấu – một vệt mực đỏ nhỏ xíu dưới bụng, hình tròn hoàn hảo như được vẽ bằng máy. Không phải chuột hoang dã. Không phải chuột thí nghiệm thông thường. Chúng dường như thông minh hơn, di chuyển có tổ chức, tránh bẫy một cách khôn ngoan. Dân thị trấn đồn thổi đủ thứ: Có lẽ là thí nghiệm sinh học của chính phủ thất bại? Hay một lời nguyền từ những mỏ than cũ kỹ bị bỏ hoang? Sợ hãi lan rộng như lửa cháy rừng. Các hộ dân liên tục gọi cảnh sát, đòi hỏi hành động. Thị trưởng Harlan Brooks, một người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón xám xịt, phải tổ chức họp khẩn cấp tại tòa thị chính.

“Chúng ta phải tìm nguồn gốc,” ông tuyên bố trước đám đông lo lắng. “Nếu không, Bitterroot sẽ thành thị trấn ma.” Cảnh sát trưởng Lydia Ramirez, một phụ nữ gốc Mexico cứng rắn với kinh nghiệm 20 năm trong lực lượng, được giao nhiệm vụ. Lydia, 45 tuổi, từng phục vụ ở biên giới trước khi chuyển về Montana để nuôi con gái, không phải loại người tin vào chuyện ma quỷ. Bà tổ chức các đội tuần tra, đặt bẫy và theo dõi dấu vết. Họ phát hiện ra một mẫu hình: Lũ chuột luôn di chuyển từ hướng đông bắc, từ khu rừng rậm rạp giáp ranh thị trấn. Khu rừng đó dẫn đến một cabin cô lập, nơi sống một người đàn ông bí ẩn tên Elias Hawthorne.

Elias, 68 tuổi, là cựu kỹ sư hóa học từng làm việc cho một công ty dược phẩm lớn ở California trước khi nghỉ hưu sớm cách đây 10 năm. Ông chuyển về Montana sau cái chết của vợ mình trong một tai nạn xe hơi, sống một mình ở cuối rừng, hiếm khi tiếp xúc với ai. Dân địa phương gọi ông là “ông già lập dị”, vì ông thường mua số lượng lớn thức ăn cho động vật và hóa chất lạ lùng từ cửa hàng địa phương. Không ai biết ông làm gì trong cabin đó, nhưng giờ đây, mọi nghi ngờ đổ dồn về ông.

Lydia quyết định hành động. Vào một buổi chiều mưa phùn, bà dẫn theo hai phó cảnh sát – chàng trai trẻ Jake và cô đồng nghiệp Sarah – lái xe jeep băng qua con đường đất lầy lội dẫn vào rừng. Không khí nặng nề, cây cối um tùm che khuất ánh sáng, chỉ còn tiếng mưa lộp độp trên mui xe. “Nếu ông ta là thủ phạm, chúng ta phải cẩn thận,” Lydia cảnh báo. “Ông ấy từng là kỹ sư – có thể có bẫy hoặc vũ khí.”

Họ đến nơi lúc hoàng hôn. Cabin của Elias là một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, mái dốc phủ rêu xanh, xung quanh là hàng rào lưới thép cao. Không có khói từ ống khói, nhưng qua cửa sổ, họ thấy ánh đèn le lói. Lydia gõ cửa, tay đặt sẵn trên bao súng. Không có tiếng trả lời. Bà gõ mạnh hơn. Vẫn im lặng. “Chúng ta vào,” bà ra lệnh, đẩy cửa – cửa không khóa.

Bên trong là một cảnh tượng hỗn loạn. Phòng khách ngổn ngang lồng chuột – hàng trăm cái, một số trống rỗng, một số vẫn nhốt những con chuột trắng đang chạy vòng vòng. Không khí nồng nặc mùi hóa chất và phân động vật. Elias ngồi giữa phòng, trên chiếc ghế bành cũ, đeo tai nghe lớn, mắt nhắm nghiền. Ông mặc áo khoác len sờn, khuôn mặt nhợt nhạt, râu bạc dài. Lydia hét lên: “Ông Hawthorne! Cảnh sát đây! Chúng tôi cần nói chuyện!”

Elias giật mình mở mắt, tháo tai nghe. Âm thanh từ tai nghe vang vọng – không phải nhạc, mà là tiếng bip điện tử lặp đi lặp lại. “Các vị… đến rồi,” ông nói, giọng khàn khàn, như thể đã chờ đợi. “Về lũ chuột phải không?”

Lydia gật đầu, tay vẫn cảnh giác. “Toàn bộ thị trấn đang hoảng loạn vì chúng. Chúng có vết đánh dấu đỏ dưới bụng – giống hệt những con trong lồng của ông. Ông giải thích thế nào?”

Elias thở dài, đứng dậy chậm chạp, dẫn họ vào phòng thí nghiệm phía sau. Đó là một không gian chật hẹp với bàn làm việc đầy ống nghiệm, máy tính cũ và lồng chuột chồng chất. “Tôi không cố gây đại dịch,” ông nói. “Tôi đang huấn luyện chúng. Chúng là chuột gen chỉnh sửa – tôi mua từ phòng thí nghiệm cũ của mình. Chúng có khả năng phát hiện hóa chất độc hại trong đất và nước.”

Dân thị trấn bắt đầu nghi ngờ, nhưng Lydia lắng nghe. Elias kể rằng, cách đây hai năm, con trai ông, một kỹ sư mỏ than, đã chết vì ngộ độc arsenic từ một mỏ bỏ hoang gần Bitterroot. Công ty khai thác cũ, Big Sky Mining, đã che đậy vụ việc, đổ lỗi cho tai nạn cá nhân. Elias, với kiến thức hóa học, quyết định điều tra. Ông chỉnh sửa gen chuột để chúng phản ứng với arsenic – vết đỏ dưới bụng là chỉ thị, đổi màu khi tiếp xúc độc tố. “Chúng như những máy dò sống,” ông giải thích. “Tôi thả chúng vào rừng để kiểm tra nguồn nước ngầm. Nếu chúng quay về với vết đỏ sẫm, nghĩa là ô nhiễm nặng.”

Nhưng rồi, cao trào đến. Elias kể rằng tuần trước, ông phát hiện ra điều kinh hoàng: Nguồn ô nhiễm không phải từ mỏ cũ, mà từ một đường ống ngầm mới – do chính thị trưởng Harlan Brooks bí mật lắp đặt để đổ chất thải từ một dự án xây dựng bất hợp pháp. Harlan, hóa ra, đang hợp tác với một công ty địa ốc lớn để xây khu nghỉ dưỡng, bất chấp ô nhiễm. Elias đã thu thập bằng chứng qua chuột, nhưng Harlan phát hiện và cử người đột nhập cabin, xả lồng chuột để đổ tội cho ông, đồng thời tiêm cho ông một liều thuốc độc chậm để bịt miệng.

Lydia sốc nặng. “Bằng chứng đâu?” bà hỏi.

Elias mỉm cười yếu ớt, chỉ vào máy tính. “Ở đây. Chuột của tôi không chỉ phát hiện – chúng được huấn luyện để mang về mẫu đất nhỏ. Tôi đã phân tích và lưu trữ dữ liệu.”

Nhưng đúng lúc đó, cửa cabin bật tung. Harlan Brooks xông vào, súng ngắn lăm lăm, theo sau là hai gã đàn ông to lớn – vệ sĩ của công ty. “Các vị đến đúng lúc,” Harlan cười nhếch mép. “Elias già nua này đang nói dối. Ông ta là kẻ điên, thí nghiệm chuột để trả thù vì con trai chết. Giờ thì, giao dữ liệu đây, hoặc tất cả chết.”

Cao trào bùng nổ. Jake và Sarah rút súng, nhưng Harlan bắn chỉ thiên, khiến mọi người khựng lại. Elias, với sức lực cuối cùng, nhấn nút trên bàn làm việc. Hàng trăm con chuột còn lại trong lồng bật mở cửa, lao ra như thủy triều trắng xóa. Chúng không tấn công bừa bãi – chúng được huấn luyện, lao thẳng vào Harlan và đồng bọn, cắn vào chân, làm chúng rối loạn. Tiếng hét vang vọng. Lydia nhân cơ hội, lao vào Harlan, vật ngã hắn xuống sàn. Sarah còng tay hai gã kia. Jake gọi cứu viện.

Trong hỗn loạn, Elias ngã quỵ, thuốc độc bắt đầu phát tác. “Twist cuối cùng,” ông thì thầm với Lydia. “Tôi biết Harlan sẽ đến. Chuột của tôi… không chỉ phát hiện arsenic. Chúng được tiêm vắc-xin chống độc – và giờ, chúng mang theo lọ thuốc giải độc nhỏ xíu gắn dưới bụng. Một con… sẽ mang đến cho tôi.”

Quả nhiên, giữa đống chuột hỗn loạn, một con chuột trắng với vết đỏ đặc biệt bò lên ngực Elias, miệng ngậm một ống nhỏ. Lydia lấy nó, tiêm cho ông. Harlan, bị còng tay, gầm gừ: “Mày… mày đã lập kế hoạch tất cả?”

Elias, thở hổn hển nhưng sống sót, gật đầu. “Tôi biết mày sẽ đổ tội cho tôi. Nên tôi biến ‘đại dịch’ thành bẫy. Chuột không bỏ trốn – tôi thả chúng để dẫn mày đến đây.”

Cứu viện đến, Harlan bị bắt. Thị trấn được cứu khỏi ô nhiễm. Bitterroot trở lại bình yên, nhưng giờ đây, mọi người nhìn Elias như anh hùng. Ông tiếp tục nghiên cứu, nhưng lần này, với sự giúp đỡ của cộng đồng. Và lũ chuột trắng? Chúng vẫn lang thang, nhưng giờ là những người gác cổng thầm lặng cho vùng đất Montana.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dailytin24.com - © 2025 News