Tôi tưởng mình đã chết… nhưng không phải. Tôi vẫn nghe thấy mọi thứ—tiếng chồng tôi cười, tiếng mẹ chồng tôi mưu mô, tiếng tên con tôi bị cướp mất khỏi miệng tôi. “Ba mươi ngày nữa,” Margaret thì thầm, “rồi chúng ta sẽ rút ống thở.” Tim tôi đập thình thịch. Thân thể tôi nằm bất động, nhưng tâm trí tôi gào thét. Họ nghĩ tôi đã chết… nhưng tôi vẫn đang nghe. Và khi tôi tỉnh dậy, họ sẽ không thoát tội được. Liệu tôi có sống đủ lâu để ngăn chặn họ?
Thế giới của tôi thu nhỏ lại thành một màn đêm đen kịt, cùng với tiếng bíp lạnh lẽo, đơn điệu của máy theo dõi nhịp tim.
Tôi tên là Clara Vance. Tôi 32 tuổi, người thừa kế của Tập đoàn Dược phẩm Vance. Và theo hồ sơ y tế treo dưới chân giường, tôi đang ở trong “trạng thái thực vật” sau một cú ngã cầu thang nghiêm trọng.
Họ nghĩ não tôi đã chết. Họ nghĩ tôi không còn cảm xúc.
Nhưng họ đã nhầm.
Tôi mắc hội chứng khóa trong (Locked-in Syndrome). Trí óc tôi hoàn toàn tỉnh táo, sắc bén như dao, nhưng cơ thể tôi lại như một nhà tù bằng da thịt và xương cốt. Tôi không thể cử động, không thể nói chuyện, thậm chí không thể chớp mắt theo ý muốn.
Cánh cửa phòng bệnh tại gia của tôi mở ra. Mùi nước hoa Chanel No. 5 nồng nàn xộc vào – mùi hương của Margaret, mẹ chồng tôi. Và cả mùi thuốc lá pha lẫn bạc hà – mùi hương của Richard, chồng tôi.
“Bác sĩ nói tình trạng của bà ấy không thay đổi,” giọng Richard vang lên, không chút buồn bã, chỉ có sự sốt ruột. “Đã hai tuần rồi, mẹ ạ.”
“Hãy kiên nhẫn, con trai,” Margaret nói, tiếng giày cao gót của bà vang lên trên sàn gỗ như tiếng búa đóng vào quan tài. Bà tiến lại gần giường, hơi thở phả vào mặt tôi. “Luật sư gia đình đã xác nhận điều đó. Theo điều khoản ‘Người sống sót’ trong di chúc của cha con, Clara phải sống sót ít nhất 30 ngày sau tai nạn thì số tiền thừa kế 500 triệu đô la mới được chuyển đầy đủ cho cô ấy và chồng. Nếu cô ấy chết trước 30 ngày, số tiền đó sẽ được chuyển thẳng cho tổ chức từ thiện.”
“Khốn kiếp,” Richard rít lên. “Vậy là chúng ta phải giữ cái xác này thêm hai tuần nữa sao?”
“Ừ,” Margaret thì thầm, giọng nói nghe như một con rắn đang trườn qua những chiếc lá khô. Bà ta vuốt tóc tôi – một cử chỉ giả tạo khiến tôi muốn nôn mửa. “Ba mươi ngày nữa. Rồi chúng ta sẽ tháo ống thở. Chúng ta sẽ nói với bác sĩ rằng tim anh ấy đang suy yếu. Một cái chết tự nhiên, thanh thản.”
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực bất động. Máy theo dõi nhịp tim tăng tốc: Bíp-bíp-bíp-bíp.
“Nhìn kìa, hắn đang phản ứng,” Richard cười khẩy. “Chắc hẳn hắn sợ chết.”
“Anh ấy chẳng biết gì cả. Đó chỉ là phản xạ thôi,” Margaret gạt đi. “Điều quan trọng là Lily. Luật sư nói nếu Clara qua đời, quyền nuôi dưỡng Lily và quỹ tín thác của cô bé sẽ thuộc về anh. Chúng tôi sẽ gửi con bé đến trường nội trú ở Thụy Sĩ. Sẽ đỡ rắc rối hơn.”
“Được rồi. Tôi mệt mỏi vì phải giả vờ làm người cha hoàn hảo rồi,” Richard nói.
Tiếng cười của chúng vang vọng trong đầu tôi. Chúng không chỉ muốn giết tôi. Chúng muốn cướp đoạt tài sản của tôi, và tàn nhẫn hơn nữa, chúng muốn tống khứ Lily – con gái năm tuổi quý giá của tôi – đi thật xa.
Tôi hét lên. Tôi hét lên bằng tất cả sức lực của mình. TA SẼ GIẾT HẾT CÁC NGƯƠI! TA SẼ GIẾT HẾT CÁC NGƯƠI!
Nhưng bên ngoài, thân thể tôi vẫn bất động. Chỉ có những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt, không hề bị họ nhận thấy.
Ngày thứ 20.
Thân thể tôi bắt đầu héo mòn. Mỗi ngày trôi qua đều là một ngày địa ngục. Richard thường xuyên đưa tình nhân về nhà, làm tình ở phòng bên cạnh, để cửa mở như thể đang hành hạ thính giác của tôi.
Nhưng có một điều đã thay đổi. Đó là cô y tá trực đêm mới.
Cô ấy tên là Sarah. Cô ấy trầm lặng và chuyên nghiệp. Nhưng không giống như những y tá trước đây đối xử với tôi như một khúc gỗ, Sarah thường xuyên trò chuyện với tôi.
“Hôm nay trời đẹp quá, Clara à,” Sarah thì thầm khi lau mặt cho tôi. “Tớ thấy bé Lily đang chơi trong vườn. Bé ấy nhớ cậu lắm.”
Đêm đó, khi Richard và Margaret ngủ say, Sarah đến bên giường tôi. Cô ấy không thay băng. Cô ấy tắt máy theo dõi nhịp tim.
Sarah ghé sát tai tôi, giọng nói của cô ấy hoàn toàn thay đổi. Không còn là giọng y tá dịu dàng nữa, mà trở nên sắc bén và gay gắt.
“Clara, mẹ biết con nghe thấy mẹ nói. Nếu con hiểu, hãy thử cử động ngón trỏ tay phải. Chỉ một chút thôi. Tập trung toàn bộ ý chí vào đó.”
Tôi dồn hết sức lực. Tôi tưởng tượng một dòng điện chạy từ não xuống cánh tay, xuống bàn tay tê cứng của mình. Cử động đi! Làm ơn!
Một cơn rung nhẹ. Nhẹ như cánh bướm.
Nhưng Sarah đã nhìn thấy điều đó.
“Tốt,” cô ấy thì thầm. “Nghe này. Tôi không phải là y tá được tuyển dụng một cách tình cờ. Tôi là một thám tử tư… mà anh đã thuê sáu tháng trước.”
Tôi sững sờ. Những ký ức mờ nhạt ùa về. Đúng rồi. Trước tai nạn, tôi nghi ngờ Richard biển thủ tiền và ngoại tình. Tôi đã liên hệ với một công ty điều tra tư nhân và trả trước một khoản tiền lớn với yêu cầu: “Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, hãy điều tra kỹ lưỡng.”
“Cú ngã cầu thang không phải là tai nạn,” Sarah nói nhanh. “Tôi tìm thấy dấu vết thuốc giãn cơ trong cốc nước cam mà cô ấy uống sáng hôm đó. Họ đã đầu độc cô ấy để khiến cô ấy mất kiểm soát và ngã. Nhưng liều lượng không đủ để giết chết cô ấy ngay lập tức; nó chỉ khiến cô ấy bị liệt.”
Nước mắt tôi trào ra. Tôi đã đúng.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, Clara. Thứ Sáu tuần này là ngày thứ 30 rồi. Họ đã ký vào đơn đồng ý rút ống thở (Không hồi sức). Nhưng tôi có kế hoạch. Em cần phải mạnh mẽ hơn. Em cần phải tỉnh dậy kịp thời.”
Sarah lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong túi ra.
“Đây là một loại chất kích thích tâm thần thử nghiệm; tôi đã lấy trộm nó từ phòng thí nghiệm ở chợ.”
“Màu đen. Nó cực kỳ nguy hiểm, có thể gây suy tim, nhưng đó là cơ hội duy nhất để phá vỡ sự phong tỏa thần kinh của cô ấy trong khoảng 15 phút. Tôi sẽ tiêm nó đúng vào thời điểm họ định rút ống.”
“Ngươi có dám liều mạng cứu Lily và tống cổ lũ khốn đó vào tù không?” “Nếu ngươi đồng ý, hãy búng ngón tay hai lần.”
Tôi không do dự. Tôi búng ngón tay. Một. Hai.
“Được rồi, thưa bà,” Sarah cười lạnh lùng trong bóng tối. “Hãy chuẩn bị cho màn trình diễn quan trọng nhất trong đời bà.”
Chương 3: Ngày Phán Xét
Ngày thứ 30.
Căn phòng được trang trí bằng hoa huệ trắng – loài hoa tượng trưng cho tang lễ. Margaret đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
Cô đứng bên giường, mặc bộ vest đen thanh lịch, giả vờ lau nước mắt. Richard đứng bên cạnh cô, tay cầm một xấp giấy tờ chuyển nhượng bất động sản. Luật sư gia đình, ông Henderson, đang xem xét các giấy tờ đó.
“Đã đến lúc rồi,” Margaret nói, giọng run run vì xúc động giả tạo. “Hãy để bà ấy yên nghỉ.”
Bác sĩ gia đình (người mà họ đã hối lộ) gật đầu. “Tôi sẽ tiến hành rút ống nội khí quản và ngắt máy thở.” “Tim cô ấy sẽ ngừng đập trong vài phút nữa.”
Sarah, trong bộ dạng y tá, đứng ở góc phòng. Cô liếc nhìn đồng hồ. Cô lén lút luồn tay xuống dưới chăn và tiêm một mũi vào đùi tôi.
A surge of fire coursed through my body. Burning hot. Painful. My nerves felt like they were being pulled taut by pliers. My heart pounded like a hammer. Thump. Thump.
“Begin,” Richard urged.
The doctor reached for the ventilator switch.
The machine went silent. Silence enveloped the room.
Margaret smirked. She leaned down close to my face and whispered her final words: “Goodbye, useless daughter-in-law.” “Thank you for the money.”
That’s when the drug took effect.
My eyes widened.
Not a dull, lifeless gaze. But a fiery gaze of hatred.
Margaret recoiled, jumping back. “W-what?”
I took a deep breath. The air naturally filled my lungs, burning but sweet.
My hand, the hand they thought was dead, slowly rose.
I gripped Margaret’s wrist.
“AAAA!” She screamed, trying to pull her hand away but couldn’t. The power of hatred made my hand as strong as an iron clamp.
Richard dropped the file. “A ghost!” “There’s a ghost!”
I slowly sat up. The wires came loose from my body. I looked straight into Richard’s face, my voice hoarse, broken, but echoing like thunder from hell:
“I… I’m not… dead.”
The room erupted in chaos. Lawyer Henderson dropped his glasses. The doctor stood frozen.
“Kill him! He’s having his last seizure! Kill him now!” Margaret yelled at Richard. “Get the pillow and smother him!”
Richard, in utter panic, grabbed a feather pillow and lunged at me. He intended to commit murder right in front of the lawyer and the doctor.
But before the pillow touched my face…
BANG!
The door was kicked open.
“POLICE!” “Put down your weapons!”
A SWAT team burst in, guns pointed directly at Richard’s head.
Sarah, the nurse, pulled her badge from her pocket.
“Richard Vance, Margaret Vance. You are arrested for intentional homicide, patient abuse, and conspiracy to steal property.”
“What? Where did you get the evidence?” Margaret screamed as she was handcuffed. “He’s in a vegetative state!” “Her words are worthless!”
Sarah walked to the large wall-mounted TV. She turned it on.
On the screen was a crisp video of Margaret whispering, “Thirty more days… then we’ll remove the breathing tube.”
Richard’s mocking laughter.
Their discussion about taking Lily to Switzerland.
Margaret’s confession of putting the drug in the orange juice.
“I installed cameras and miniature recording devices in this room from the day I arrived,” Sarah said coldly. “And specifically, the last 15 minutes were livestreamed to the District Attorney’s Office.”
Richard collapsed. He knelt on the floor, weeping. Margaret looked at me with the bulging eyes of a trapped animal.
“You… you set me up…”
I tried to force a smile, though my body was beginning to go numb again as the drug wore off.
“Không, mẹ ạ,” tôi thì thầm. “Con chỉ… sống đủ lâu… để chứng kiến mẹ ra đi.” “Vậy thôi.”
Kết luận chương: Tự do
Tôi không chết. Nhưng tôi cũng không hồi phục hoàn toàn ngay lập tức. Phải mất hai năm vật lý trị liệu đầy đau đớn tôi mới có thể đi lại được bằng nạng.
Nhưng cái giá phải trả rất xứng đáng.
Richard và Margaret đều nhận án tù chung thân không được ân xá. Bằng chứng mà Sarah thu thập được là không thể chối cãi.
Tôi ngồi trên xe lăn trong suốt phiên tòa tuyên án. Khi thẩm phán đọc bản án, tôi nhìn sang các bị cáo. Margaret đã già đi mười tuổi, tóc bạc trắng, đôi mắt trống rỗng. Bà nhìn tôi, và tôi thấy sự sợ hãi.
Sau phiên tòa, tôi bế Lily lên. Con bé lao vào vòng tay tôi, khóc nức nở.
“Mẹ ơi, mẹ ngủ lâu quá rồi.”
“Anh biết,” tôi hôn lên tóc cô ấy. “Nhưng giờ anh đã tỉnh rồi.” Và không ai có thể làm hại chúng ta nữa.
Tôi nhìn Sarah, người bạn và ân nhân của tôi, đang đứng đợi ở cửa. Chúng tôi mỉm cười với nhau.
Tôi đã trải qua địa ngục và trở về. Tôi mang trên mình những vết sẹo, nhưng cũng mang trong mình một sức mạnh mới. Tôi không còn là nàng dâu nhu nhược, yếu đuối như xưa nữa.
Tôi là người sống sót. Và tôi nắm giữ chìa khóa.
Chìa khóa cho cuộc đời tôi.
30 ngày đó thật kinh khủng. Nhưng ngày thứ 31 là ngày đầu tiên của sự tự do vĩnh cửu.