“Please Marry Me”, Billionaire Single Mom Begs A Homeless Man, What He Asked In Return Shocked…

**“Xin hãy cưới anh”**

Cơn mưa chiều nặng hạt rơi trên Đại lộ số Năm, phủ một lớp sương bạc lạnh lẽo lên những tòa nhà kính cao chót vót. Ở góc phố, một người đàn ông vô gia cư co ro dưới mái hiên, trên mặt anh ta là một tấm biển bìa cứng viết nguệch ngoạc bằng mực đen:

> *“Cựu kỹ sư. Mất tất cả. Chỉ cần một cơ hội để làm lại từ đầu.”*

Tên anh là **Ethan Cole**, ba mươi tám tuổi, một cựu thiên tài công nghệ ở Thung lũng Silicon, người đã mất tất cả trong một vụ kiện bản quyền khiến công ty anh phá sản. Bạn gái bỏ anh, bạn bè quay lưng lại với anh, cha mẹ mất sớm – tất cả những gì anh còn lại là một chiếc ba lô và một vết thương lòng chưa lành.

Đêm đó, khi anh đang định kéo tấm chăn rách rưới lên người thì một chiếc xe sang trọng dừng lại ngay trước mặt anh. Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc váy đắt tiền, tóc ướt sũng bước ra. Cô run rẩy, giọng nghẹn ngào:

> “Em có… muốn cưới anh không?”

Ethan sững sờ, nghĩ rằng cô ấy bị điên. Nhưng khi ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cô, anh nhận ra cô là **Clara Hamilton**, nữ tỷ phú trẻ nhất nước Mỹ – người sáng lập tập đoàn tài chính *Haven Corp*, góa chồng và là mẹ đơn thân của một cậu con trai tám tuổi.

“Anh nói gì cơ?” Ethan hỏi lại.

Clara hít một hơi thật sâu, giọng cô khẩn thiết như sợ ai đó nghe thấy:

> “Tôi cần một người đàn ông… làm chồng tôi. Ngay lập tức.”

Anh cười nhạt: “Tôi không phải trò đùa của anh.”

“Không. Đây là chuyện nghiêm túc. Tôi sẽ trả cô 10 triệu đô la. Hợp đồng một năm. Chúng ta sẽ kết hôn hợp pháp, giữ kín với truyền thông. Sau đó, cô có thể biến mất.”

Ethan nhìn cô hồi lâu. “Sao lại là tôi?”

Clara cúi đầu. “Bởi vì anh chẳng còn gì để mất. Và bởi vì anh… trước hôm nay, anh không biết em là ai. Em cần một người như thế.”

Câu trả lời đó khiến Ethan im lặng. Có điều gì đó trong mắt cô – một sự pha trộn giữa tuyệt vọng và tự hào – khiến anh không thể mỉm cười được nữa.

Anh nhẹ nhàng hỏi: “Nếu anh đồng ý, điều em yêu cầu chỉ là kết hôn thôi sao?”

Cô gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng tối nay anh phải ký.”

Ethan ngước nhìn bầu trời lạnh lẽo, mưa phùn, rồi quay sang cô. “Tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

> “Anh phải thành thật. Anh đang trốn tránh ai vậy?”

Họ ngồi trong xe, Clara run rẩy. Ba ngày trước, cô phát hiện ra rằng hội đồng quản trị, do anh trai chồng cũ của cô đứng đầu, đang chuẩn bị **đuổi cô khỏi công ty** với lý do “vô năng sau khi bị suy sụp tinh thần”.

Theo di chúc của người chồng quá cố – người sáng lập Haven Corp – Clara chỉ có thể giữ quyền kiểm soát công ty nếu bà tái hôn trước sinh nhật con trai mình, tức là… **ngày mai**.

Cô đã gặp rất nhiều người, nhưng không ai đủ đáng tin cậy. Có người muốn lợi dụng, có người muốn chia sẻ quyền lực. Trong nỗi tuyệt vọng, cô nhớ đến Ethan – người đàn ông cô từng gặp mỗi ngày ở góc phố, không xin tiền, chỉ ngồi đọc sách cũ.

> “Trông anh… khác quá. Anh nhìn cuộc đời như một người từng có tất cả, rồi mất hết. Tôi tin rằng anh chẳng cần gì hơn ngoài một cơ hội để sống lại.”

Ethan cười nhạt: “Anh không sợ tôi là kẻ đào mỏ sao?”

Clara lạnh lùng đáp: “Tôi từng sống cạnh những kẻ đào mỏ. Tôi biết ánh mắt của họ.”

Và thế là, giữa đêm mưa, hai người xa lạ đã ký một **hợp đồng hôn nhân tạm thời**, dưới sự chứng kiến ​​của luật sư riêng của Clara.

Sáng hôm sau, tin tức lan truyền: *“Clara Hamilton bí mật kết hôn!”*
Không ai biết chú rể là ai. Clara chỉ đăng một bức ảnh chụp họ trong một buổi lễ cưới đơn giản, chàng mặc vest xám, nàng mặc váy trắng giản dị — cả hai đều mỉm cười như thể họ rất chân thành.

Ethan chuyển đến biệt thự Hamilton và được cấp một phòng riêng. Con trai của Clara, **Liam**, ban đầu tránh mặt anh, nhưng dần dần lại quý mến anh vì Ethan kể chuyện cổ tích cho cậu bé nghe mỗi đêm.

Một lần, Liam hỏi:

> “Anh là siêu anh hùng à? Vì mẹ em chỉ khóc khi có người xấu đến, nhưng khi anh đến, mẹ em lại cười.”

Ethan không biết trả lời thế nào, chỉ vỗ nhẹ đầu cậu bé: “Siêu anh hùng thực ra chỉ là người dám ở lại khi người khác rời đi.”

Câu nói ấy khiến Clara đứng lặng sau cánh cửa. Đã lâu lắm rồi cô mới được nghe một câu nói khiến lòng mình ấm áp.

Ba tháng sau, Ethan dần dần giúp Clara điều hành Haven Corp. Sử dụng kiến ​​thức của mình với tư cách là một kỹ sư công nghệ, anh phát hiện ra rằng công ty đang bị biển thủ thông qua các dự án “ma” do anh rể cũ của anh điều hành.

Clara sửng sốt. “Sao anh biết chuyện này?”

Ethan trả lời: “Tôi mất tất cả vì đã tin nhầm người. Tôi nhận ra một dấu vết quen thuộc.”

Nhưng trong khi Clara nghĩ mọi chuyện vẫn ổn, một cú sốc khác lại xảy ra. Một phóng viên điều tra đã khám phá ra **danh tính thực sự của Ethan Cole** — cựu CEO của *NextPhase Robotics*, người bị cáo buộc đánh cắp công nghệ và gây thiệt hại hàng trăm triệu đô la.

Các phương tiện truyền thông bùng nổ:

> *“Clara Hamilton đã kết hôn với một kẻ lừa đảo!”*

Hội đồng quản trị ngay lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn cấp. Cổ phiếu Haven lao dốc. Clara được yêu cầu tạm thời từ chức.

Đêm đó, cô vội vã chạy đến đối mặt với Ethan.

> “Anh nói dối em sao? Tất cả chỉ là kế hoạch trả thù thôi sao?”

Ethan im lặng một lúc lâu rồi nói:

> “Tôi không nói dối cô. Tôi bị gài bẫy. Công ty tôi sụp đổ vì Haven Corp mua lại một đối thủ cạnh tranh và đánh cắp bản quyền công nghệ của tôi… được ký bởi chồng cô lúc bấy giờ.”

Clara sững sờ. Cô không thể tin được – người chồng mà cô từng hết mực tôn thờ lại chính là người khiến Ethan mất tất cả.

Ông tiếp tục:

“Tôi không muốn trả thù. Tôi muốn biết lý do.

Nhưng khi gặp em… anh không thể ghét em được.”

Cô nhìn anh qua đôi mắt đẫm lệ. “Vậy là anh cưới em vì thương hại sao?”

Anh khẽ lắc đầu: “Bởi vì tôi cần phải cứu một người. Tôi không ngờ mình lại phải cứu chính mình.”

Ba ngày sau, Clara buộc phải từ chức CEO. Cô sắp chuyển ra khỏi tòa nhà Haven thì một tin tức gây sốc khác ập đến: **Ethan đã bị bắt**.

Tội danh: “Xâm nhập vào hệ thống nội bộ và chiếm đoạt dữ liệu tài chính của Haven Corp.”

Clara vội vã chạy đến đồn cảnh sát và hét lớn:

> “Anh ấy đang cố cứu công ty! Tôi đã bảo anh ấy làm thế!”

Nhưng không ai tin cô. Bằng chứng cho thấy Ethan đã chuyển hơn 10 triệu đô la vào một tài khoản ẩn danh ở Thụy Sĩ.

Khi được dẫn qua hành lang, Ethan chỉ thì thầm:

> “Đừng tin những gì họ nói. Hãy tin những gì bạn thấy ở tôi.”

Sau đó anh ta biến mất sau cánh cửa sắt lạnh lẽo.

Tập đoàn Haven sụp đổ. Clara bán hết tài sản, chỉ giữ lại căn biệt thự nhỏ ven biển. Cô nuôi Liam, sống lặng lẽ, không ai còn nhớ đến vị tỷ phú từng thống trị Phố Wall.

Một buổi sáng, người đưa thư gõ cửa nhà cô, đưa cho cô một chiếc phong bì **không đề tên**. Bên trong là một bản sao kê ngân hàng và một bức ảnh Ethan đang đứng giữa một ngôi trường nhỏ ở Kenya, xung quanh là những đứa trẻ da đen tươi cười.

Mặt sau của bức ảnh có ghi:

> “10 triệu đô la Haven đã chuyển – tiền cứu trợ để xây trường.
> Tôi chỉ lấy đi của anh một điều: niềm tin rằng những người như tôi vẫn đáng tin cậy.”

Clara bật khóc. Cô gọi điện đến ngân hàng và xác nhận Ethan đã chuyển tiền cho “Light Foundation”, một tổ chức nhân đạo.

Hai năm sau, trong một chuyến công tác phi lợi nhuận đến Châu Phi, Clara đã đưa Liam đi cùng. Khi xe dừng lại ở cổng trường, Liam chạy vào đám trẻ con và hét lên:

> “Mẹ ơi! Chú Ethan đây!”

Clara quay lại. Anh đang đứng đó – gầy hơn, rám nắng, nhưng đôi mắt vẫn sâu thẳm và sáng ngời.

Cô tiến lại gần, giọng run run:

> “Tôi cứ tưởng anh đã đi mãi mãi rồi.”

Ethan cười: “Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống mà không ai có thể mua được hay nghi ngờ nữa.”

Cô nghẹn ngào. “Anh có biết em hối hận đến mức nào không?”

Anh nhìn cô, giọng nói nhẹ như gió:

> “Tôi cũng vậy. Nhưng nếu không có đêm mưa ấy, tôi đã không gặp được điều chân thật nhất trong đời mình.”

Clara hỏi nhẹ nhàng:

> “Vậy thì… nếu anh nói: *Làm ơn, cưới anh* lần nữa, em có đồng ý không?”

Ethan nhìn cô, rồi cúi xuống, nắm lấy bàn tay đã run rẩy trong mưa nhiều năm trước.

> “Chỉ khi không còn hợp đồng nào nữa. Chỉ còn tình yêu.”

### 8. Kết thúc

Ba tháng sau, một bức ảnh lan truyền chóng mặt: một ngôi trường ở Kenya có tên là **“Hamilton-Cole Academy”**, với dòng chữ được khắc trên đá:

> *“Dành cho những ai tin vào cơ hội thứ hai.”*

Trong ảnh, Ethan và Clara đứng cạnh nhau, Liam nắm tay họ phía sau.

Câu chuyện của họ đã trở thành huyền thoại truyền cảm hứng cho cả thế giới — không chỉ vì lời cầu hôn kỳ lạ giữa trời mưa, mà còn vì **cái giá thực sự của niềm tin, sự cứu rỗi và tình yêu mà tiền không thể mua được**.

> **Cú ngoặt cuối cùng:**
> Một năm sau, trong một chuyến thăm New York, Ethan dừng lại ở góc phố nơi anh từng ngồi với tấm biển bìa cứng. Ở đó có một người đàn ông vô gia cư mới, đang run rẩy dưới mưa. Ethan đặt một tấm biển khác vào tay anh, nét chữ quen thuộc đã được viết sẵn:
> *“Cựu kỹ sư. Mất tất cả. Chỉ một cơ hội để làm lại từ đầu.”*

Rồi anh quay đi.
Bởi vì đôi khi, **mọi hành trình thay đổi thế giới… đều bắt đầu bằng một câu nói tuyệt vọng:**

> “Xin hãy cưới anh.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dailytin24.com - © 2025 News