Trong khi con trai tôi đang hôn mê giành giật sự sống, chồng tôi khăng khăng rằng chúng tôi nên “buông bỏ nó”, nhưng một chiếc chìa khóa nhỏ và một mẩu giấy viết tay run rẩy đã hé lộ những email, file âm thanh, khoản nợ khổng lồ và một mối quan hệ ngoại tình liên quan đến kế hoạch giết cả hai chúng tôi. Dấu vết bí mật của con trai tôi đã dẫn tôi đến sự thật: nó muốn giết cả hai chúng tôi….
Chương 1: Nỗi Đau Khi Hôn Mê Không khí trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU) luôn nồng nặc mùi clo và một nỗi tuyệt vọng nặng nề, ngột ngạt. Tôi, **Eleanor Vance**, đã dành hai tuần qua ngồi bên giường con trai mười tám tuổi của mình, **Ethan**, người đang được duy trì sự sống bằng một mớ dây và máy móc chằng chịt.
Ethan, một sinh viên năm nhất năng động tại Đại học Columbia, đã gặp tai nạn. Một vụ tai nạn xe hơi kỳ lạ vào sáng sớm trên đường cao tốc New Jersey Turnpike, khiến anh bị chấn thương đầu nghiêm trọng. Cảnh sát gọi đó là tai nạn giao thông, nhưng có điều gì đó không ổn. Ethan chưa bao giờ lái xe lúc 2 giờ sáng.
Chồng tôi, Robert Vance, một kiến trúc sư thành đạt với khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt lạnh lùng, đã phản ứng một cách bất thường. Dường như anh ấy đã chấp nhận số phận của mình.
“Eleanor,” anh ấy nói, đứng cách tôi vài bước, giọng khàn nhưng kiên quyết. “Anh biết điều này khó khăn, nhưng đã hai tuần rồi. Bác sĩ Peterson đã nói rõ. **Cậu bé đã chết não.** Chúng ta cần ký giấy tờ. Chúng ta phải **để cậu ấy ra đi.**”
Tôi quay lại nhìn anh ấy, nước mắt đã khô trên má. “Thả nó đi ư? Robert, đây là con trai anh! Anh có nghe thấy những gì mình đang nói không? Anh muốn cắt đứt sự sống của con trai chúng ta sao?”
“Đó là điều nhân đạo, Ele. Anh không muốn nhìn thấy cậu ấy phải chịu đau khổ như thế này. Chỉ có máy móc mới giữ cho cậu ấy sống được thôi.” Robert quay mặt đi, vẻ mặt có vẻ đau đớn, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa một sự khẩn cấp khó hiểu, một sự thôi thúc tuyệt vọng.
Anh ấy từng nhắc đến việc buông bỏ ít nhất ba lần một ngày, như thể đang chạy đua với thời gian.
“Không,” tôi nói. “Tôi sẽ không làm vậy. Chúng ta sẽ chờ. Sẽ có một phép màu xảy ra.”
Robert thở dài nặng nề. “Anh đang tự lừa dối mình đấy. Tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Tôi sẽ gặp luật sư để bàn về… **việc thừa kế**.”
Ông ta dùng từ “thừa kế” một cách dễ dàng đến rợn người. Đó là lúc tôi bắt đầu nghi ngờ. Robert quá thực dụng, quá nhanh chóng chấp nhận cái chết của con trai mình.
###Chương 2: Chiếc hộp bí mật của Ethan Chiều hôm đó, khi tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù của Ethan, tôi nhận thấy một vết máu mờ trên gáy cậu ấy—một vết cắt nhỏ, không liên quan đến vết thương ở đầu. Tôi thò tay vào túi quần jean cũ của Ethan, chiếc quần mà y tá đã thay cho cậu ấy.
Ngón tay tôi chạm vào một vật nhỏ bằng kim loại, lạnh ngắt.
Đó là một chiếc chìa khóa nhỏ bằng đồng thau, được buộc vào một sợi chỉ mỏng.
Tôi lấy chìa khóa ra và thấy một mảnh giấy nhỏ, được gấp cẩn thận, có lẽ đã nằm sâu trong túi áo nhiều ngày. Tôi mở nó ra.
Đó là chữ viết của Ethan, một nét chữ run rẩy, khó đọc, như thể được viết trong bóng tối hoặc trong lúc hoảng loạn.
> **“Mẹ ơi… Đừng ký… Tủ hồ sơ dưới tầng hầm… *Mục: Đá Sắt*”**
*Đá Sắt.* Đó là biệt danh mà Ethan đặt cho Robert khi cậu còn nhỏ, vì tính cứng đầu không lay chuyển của cha cậu.
Ethan đã viết những dòng này. Điều đó có nghĩa là cậu ấy đủ tỉnh táo để viết chúng trước khi rơi vào trạng thái hôn mê. Đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Cậu ấy đang cố gắng cảnh báo tôi.
Tôi giấu chìa khóa và tờ giấy nhắn trong áo ngực. Tôi phải đi rồi.
Tối hôm đó, tôi nói với Robert rằng tôi sẽ ở lại bệnh viện qua đêm. Trong khi anh ấy lái xe về nhà ở Westchester, tôi gọi Uber về nhà cũ của chúng tôi.
Tôi đi thẳng xuống tầng hầm. Khu vực đó tối tăm và lạnh lẽo. Tôi tìm thấy chiếc tủ đựng hồ sơ bằng kim loại cũ. Nó bị khóa.
Chiếc chìa khóa nhỏ vừa khít. *Tách.*
Bên trong không phải là những tập hồ sơ cũ. Đó là một chiếc hộp kim loại nhỏ chứa một ổ cứng di động, một chiếc điện thoại di động giá rẻ và một cuốn sổ tay nhỏ.
Tôi lập tức kết nối ổ cứng với máy tính xách tay của mình.
Tệp đầu tiên tôi mở là một thư mục có tên **“Iron Stone”**.
Nội dung đó khiến tôi rùng mình.
####1. Email Một loạt email được trao đổi giữa Robert và một người tên là **”Vixen”**. Các email này mang tính bí mật, chứa đầy những lời tán tỉnh và kế hoạch cho những cuộc gặp gỡ lén lút.
> *Lời của Vixen: “Khi nào anh mới giải quyết xong chuyện **thừa kế** đó? Tôi muốn thấy bà vợ già của anh biến mất khỏi tầm mắt tôi.”*
*Từ Robert: “Hãy kiên nhẫn. Cô ấy đã ký hợp đồng bảo hiểm nhân thọ mới rồi. Tôi đã nói với cô ấy đó chỉ là thủ tục sau khi cô ấy đổi việc. Cái chết của Ethan sẽ khiến cô ấy suy sụp đủ để tôi thuyết phục cô ấy ký di chúc mới, chuyển nhượng mọi thứ cho tôi trước khi cô ấy ra đi. Rồi chúng ta sẽ được tự do.”*
Tôi nín thở. **Bảo hiểm nhân thọ.** Robert đã thuyết phục tôi ký hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trị giá hàng triệu đô la sáu tháng trước, sau khi tôi chuyển sang làm việc từ xa. Tôi nghĩ đó là một cử chỉ chu đáo của anh ấy.
**Cú ngoặt đầu tiên:** Robert không chỉ…
Anh ta đã không chung thủy. Anh ta **lên kế hoạch giết tôi** sau khi con trai chúng tôi qua đời. Anh ta muốn tôi suy sụp, rồi lừa tôi ký vào một bản di chúc mới, sau đó dàn dựng cái chết của tôi, giả vờ là tự tử hoặc tai nạn, để chiếm đoạt tiền bảo hiểm và toàn bộ tài sản.
####2. Các tập tin âm thanh Tôi mở một tập tin âm thanh. Đó là giọng của Robert, căng thẳng và giận dữ.
Robert: “Tôi cần số tiền đó ngay lập tức! 5 triệu đô la là một khoản tiền khổng lồ, và nếu tôi không có được nó trước thứ Sáu, những người đó sẽ đến tìm tôi!”
> *Giọng nam lạ: “Chúng tôi biết anh nợ ai, Robert. Công việc của anh không thể kiếm được nhiều tiền đến thế. Trừ khi có một **tai nạn thương tâm**. Bảo hiểm nhân thọ của vợ anh, **Eleanor Vance**, sẽ là một khởi đầu tuyệt vời. Chúng tôi đã xem xét hợp đồng bảo hiểm đó rồi.”*
**Một khoản nợ khổng lồ.** Robert không chỉ cần tiền từ tôi. Anh ấy đang bị **tống tiền hoặc đe dọa bởi những kẻ cho vay nặng lãi** hoặc tội phạm có tổ chức, những kẻ này biết về hợp đồng bảo hiểm của tôi.
Điều đó giải thích sự vội vã của anh ấy.
####3. Giấy tờ ngân hàng: Sao kê ngân hàng cho thấy Robert đã rút hàng trăm nghìn đô la trong vài tháng qua và chuyển chúng vào một tài khoản ở nước ngoài. Tệ hơn nữa, anh ta đã **thế chấp nhà** và sử dụng tên tôi để vay vốn kinh doanh giả mạo.
Tôi đã đứng trên bờ vực phá sản và bị sát hại.
Tôi nghe thấy tiếng lốp xe bên ngoài. Robert đang ở nhà.
Tôi nhanh chóng ngắt kết nối ổ cứng, khóa hộp và tủ đựng hồ sơ. Tôi phải trốn thoát.
###Chương 3: Ethan vạch trần sự thật Tôi leo lên cầu thang, tim đập thình thịch. Tôi đang ở trong nhà mình, nhưng tôi lại là một tù nhân.
Tôi cần tìm hiểu Vixen là ai. Tôi mở chiếc điện thoại di động rẻ tiền mà Ethan để lại. Nó đang đăng nhập vào một tài khoản email ẩn danh.
Tôi tìm thấy một email từ Vixen gửi cho Robert, kèm theo một bức ảnh tự chụp.
**Đó là Sarah.** Sarah Miller, trợ lý mới tại công ty kiến trúc của Robert, người mà tôi đã gặp tại bữa tiệc Giáng sinh của công ty. Cô ta cười toe toét, mái tóc vàng óng ả và nụ cười quyến rũ chết người. Cô ta cũng muốn tôi chết.
Tôi vội vã chạy vào bếp. Robert đang tự rót cho mình một ly rượu scotch.
“Em đang làm gì vậy, Ele?” anh ta hỏi, giọng đầy cảnh giác. “Anh tưởng em đang ở bệnh viện?”
“Anh muốn tôi chết, phải không, Robert?” Tôi thì thầm, giọng run lên vì giận dữ và kinh hoàng. “Anh đã lên kế hoạch giết tôi để lấy tiền bảo hiểm và trả nợ cho cô bạn gái trẻ tuổi của anh, đúng không?”
Mặt Robert tái mét. Chiếc ly rượu rơi xuống sàn đá cẩm thạch, vỡ tan thành từng mảnh.
“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Cậu bị ảo giác à?”
“Don’t pretend!” I yelled. “I have **proof**. The emails, the calls, the debt! Do you think I’m going to sign papers to **let go** of our son? You want me to break down so you can kill me more easily!”
Robert looked at me. The feigned distress had vanished, replaced by a cold, calculating expression.
“Ah,” he said. “So that stupid boy tried to warn you. I thought I’d cleaned everything up.” He slowly advanced toward me. “Too bad for you. Now you can’t go back to the hospital. That boy will die, and I’ll call the police. I’ll say you went mad with grief, you attacked me, and you ran away.”
Robert reached into his jacket pocket. I knew he was carrying an unlicensed gun I’d once found in his safe.
I recoiled, my hand gripping the large kitchen knife.
“Ethan knew,” I said, trying to keep my voice calm. “Your son knew. Why? Why didn’t he tell me?”
“Because he’s an idiot,” Robert sneered, stepping closer. “He went to investigate your business, thinking he could be your savior. Unfortunately for him, he discovered too much. **That crash wasn’t an accident.**”
“What did you do to him?” I hissed.
“I ran his car over his. **Just a small collision** at the perfect angle. I made it look like he was out of control. But he miraculously survived. And he had time to scribble that stupid note.” Robert pulled out a black silenced pistol. “Now, give me the keys and the hard drive. Or I’ll end this right here.”
I raised my kitchen knife. “Never.”
A police siren blared from the street outside. Robert blinked. He hadn’t expected it. Neither had I.
“I think we have an anonymous call about domestic violence,” a voice boomed from the police car’s loudspeaker. “Open the door, sir.”
Robert cursed, glaring at me. He couldn’t kill me now. He had to get away.
He ran to the back door, gun still in his hand.
###Chapter 4: The Darkest Truth I ran to the hospital. I had to check if Robert had managed to do anything to Ethan.
When I got to the ICU, the police had already arrived after I called about Robert attacking me. They had cordoned off the area.
I knelt beside Ethan’s bed, tears streaming down my face. He…
He did everything to save me.
“Thank you, Ethan,” I sobbed. “I know you love me.”
Dr. Peterson came in. “Eleanor, we’ve got a lockdown order. Your husband was arrested at the airport after trying to leave the country. The police are investigating Ethan’s loans and the accident.”
“Doctor,” I said, my voice hoarse. “I have a question. When Ethan wrote this note…was he conscious?”
I showed Dr. Peterson the trembling piece of paper.
The doctor put on his glasses and examined the paper.
“The bloodstain on Ethan’s neck was his,” I said, “he made a small cut when she wasn’t looking, hoping she’d find a clue.”
Dr. Peterson looked at me strangely. “Eleanor… you’ve been here for two weeks. Ethan hasn’t been able to move his hand or arm for the past two weeks. And the bloodstain… we’ve checked that. **It’s not Ethan’s blood.**”
I felt a chill run down my spine.
“But… the handwriting…”
“It’s Ethan’s handwriting, no doubt. But what I’m trying to tell you is…” Dr. Peterson hesitated, looking down at the heart monitor. “…Ethan was **brain dead** shortly after the ambulance brought him here. He couldn’t have written this in the past two weeks.”
“Then…” I looked at Ethan’s thin, motionless hand.
“There’s only one possibility,” Dr. Peterson said. “It was written **before** the accident. **The bloodstain is from the person who wrote it.**”
I stared at the writing. *“Item: Iron Stone.”*
That means **Ethan was home** and **someone bleeding** gave him this note before the accident.
I grabbed the cheap cell phone. I ignored the notebook. I opened it.
The notebook was full of Ethan’s investigative notes, tracking Robert’s debts. But the last page was different.
> *December 1st (a week before the accident): Dad told Mom he would transfer $5 million into my account to pay for tuition. But it was a lie. He’s in debt and has bad intentions. **He’s going to kill Mom.**
> *December 4th: I talked to Mom about this. She said I was paranoid. She didn’t believe me. **I have to act.**
> *December 6th (one day before the accident):** I met her.** She was trying to threaten me. She knew about the notebook and the hard drive. **She hit me.** Her blood got on me. I locked the filing cabinet and wrote a note. I hope Mom finds it.*
I looked back at the selfie of **Sarah (Vixen)** on my phone. Blonde hair, a charming smile. But if you look closer… **there’s a tiny scratch** on her temple, covered by thick makeup.
**The final twist:**
Ethan wasn’t hit by Robert’s car.
**Ethan was attacked by Sarah (Vixen)** because he found the evidence.** **Sarah was bleeding** during the fight with Ethan.** **Ethan was slightly injured** (bloodstain on the back of his neck) and ran away from home, carrying the note. The boy managed to slip the piece of paper and keys into his pocket before driving away.
He wasn’t hit by Robert’s car. **He hit himself.**
I opened a final email in Ethan’s anonymous account, sent just minutes before the accident.
> *To the New Jersey Police Department: This is Ethan Vance. I am under attack. My father is planning to kill my mother. I have evidence. I am driving to the police station at [Highway Name] to hand over evidence. I think I am being followed. **If anything happens to me, check the hard drive in my basement filing cabinet.***
**Ethan either hit himself or was chased by **Sarah** on the highway. He deliberately caused the accident to create a serious event that would prompt the police to investigate, allowing me to find evidence, and protecting me from Robert.**
Ethan didn’t want to kill both of us. **Ethan sacrificed himself to save me.**
I collapsed to the floor. My son, a child his father wanted to kill for insurance money and debts, had discovered the truth, fought his father’s mistress, left desperate clues, and ultimately, caused his own death to ensure the truth was revealed.
**Robert muốn tôi bỏ cuộc** vì anh ta biết Ethan đang hấp hối và cần tôi nhanh chóng ký giấy tờ để nhận tiền bảo hiểm. **Lời nhắn run rẩy** đó không phải là thông điệp cuối cùng của một nạn nhân tai nạn. Đó là hành động anh hùng của một người con trai biết mình sắp chết, để cứu mẹ mình khỏi người cha tội phạm.
Cuộc điều tra tiếp tục, với Robert và Sarah là những nghi phạm chính trong âm mưu lừa đảo và giết người, được hỗ trợ bởi bằng chứng của Ethan.
Tôi vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng giờ đây, tôi không còn chờ đợi phép màu nữa. Tôi đang chờ đợi một chiến thắng. Tôi sẽ không từ bỏ con trai mình. Tôi sẽ sống để chứng minh sự hy sinh của con.