Vị Đắng Của Hạnh Phúc
Cơn mưa rào đặc trưng của Seattle quất mạnh vào cửa kính sát trần của căn penthouse, tạo nên những vệt nước loang lổ như những vết sẹo chưa lành. Bên trong, ánh đèn vàng ấm áp từ chùm đèn pha lê hắt xuống bàn ăn bằng gỗ sồi, nơi David – chồng tôi – đang bày biện bữa tối với sự tỉ mỉ của một nghệ nhân.
Mùi hương nồng nàn của nấm Truffle và rượu vang đỏ Cabernet Sauvignon lan tỏa khắp căn phòng. Với bất kỳ ai nhìn vào, đây là khung cảnh hoàn hảo của một cuộc hôn nhân hạnh phúc: người chồng tận tụy, thành đạt và người vợ xinh đẹp, quyền lực.
Nhưng ba tháng nay, địa ngục của tôi bắt đầu ngay sau những bữa ăn hoàn hảo này.
“Em yêu, ăn đi kẻo nguội. Hôm nay anh làm món Risotto nấm mà em thích nhất đấy,” David mỉm cười, nụ cười đã từng khiến trái tim tôi tan chảy mười năm trước. Anh đẩy đĩa cơm về phía tôi, ánh mắt chan chứa sự quan tâm.
Tôi cầm nĩa, tay hơi run. Ba tháng qua, cứ sau bữa tối khoảng ba mươi phút, đầu óc tôi lại quay cuồng. Mọi thứ xung quanh nhòe đi, tay chân bủn rủn như người mất sức. Các bác sĩ tư nhân – những người mà David ân cần đưa tôi đến khám – đều kết luận giống nhau: Rối loạn tiền đình do căng thẳng công việc quá độ. Họ khuyên tôi nên nghỉ ngơi, thậm chí gợi ý tôi nên giao bớt quyền quản lý công ty cho chồng để tịnh dưỡng.
Và David, người chồng mẫu mực, luôn thở dài vuốt tóc tôi: “Em mệt vì công việc thôi, Sarah. Hãy để anh lo mọi thứ.”
Tôi đã tin anh. Cho đến khi tôi tìm thấy lọ thuốc nhỏ không nhãn mác giấu sâu dưới đáy thùng rác trong phòng làm việc của anh sáng nay.
Tôi đưa thìa cơm lên miệng. David quan sát tôi, ánh mắt anh không rời khỏi chuyển động của chiếc thìa. Một cái nhìn chăm chú đến kỳ lạ, pha lẫn sự hồi hộp mà anh cố che giấu. Tôi đưa thìa cơm vào miệng, nhưng thay vì nuốt, tôi khéo léo đẩy nó sang một bên má, giả vờ nhai rồi dùng khăn ăn chấm miệng, nhả toàn bộ vào đó. Tôi lặp lại hành động đó ba lần.
“Em thấy hơi mệt,” tôi buông nĩa, giọng yếu ớt.
“Cố ăn chút nữa đi em, em cần sức khỏe mà,” David thúc giục, giọng nói vẫn ngọt ngào nhưng bàn tay anh đã siết chặt lấy chân ly rượu.
“Không… em chóng mặt quá…” Tôi đứng dậy, lảo đảo. Đây là màn diễn xuất quan trọng nhất cuộc đời tôi. Tôi ôm lấy đầu, rên rỉ rồi ngã sụp xuống sàn gỗ lạnh ngắt.
Tiếng ghế bị đẩy mạnh. Tiếng bước chân dồn dập chạy tới. David quỳ xuống bên cạnh tôi. Anh ta lay gọi: “Sarah? Sarah! Em sao thế?”
Tôi thả lỏng toàn bộ cơ thể, giả vờ bất tỉnh nhân sự, điều chỉnh nhịp thở thật nông. Bàn tay anh ta vỗ nhẹ vào má tôi, sau đó vạch mí mắt tôi lên để kiểm tra. Tôi giữ tròng mắt đứng yên.
Không gian im lặng trong vài giây. Một sự im lặng rợn người.
Rồi, tiếng thở dài của anh ta vang lên. Không phải tiếng thở dài lo lắng, mà là tiếng thở phào nhẹ nhõm.
David đứng dậy. Tiếng bước chân anh ta đi về phía quầy bar bếp, nơi để điện thoại. Vài giây sau, tiếng bấm số vang lên.
Tôi nằm im, tim đập thình thịch trong lồng ngực nhưng cố gắng không để lộ ra ngoài lớp áo lụa. Giác quan tôi căng ra hết mức.
“Alo?” Giọng David thay đổi hoàn toàn. Không còn sự ấm áp giả tạo, nó trở nên lạnh lùng, gấp gáp và đầy toan tính.
“Cô ấy ngất rồi. Vừa xong.”
Tôi cắn chặt môi dưới, vị sắt của máu bắt đầu lan trong miệng. Ai ở đầu dây bên kia? Bác sĩ riêng của chúng tôi? Hay một gã nhân tình nào đó?
David tiếp tục, giọng nói rít qua kẽ răng: “Liều thuốc cuối cùng có đủ mạnh không? Cô ta trông vẫn còn hồng hào lắm. Tôi không muốn cô ta tỉnh lại giữa chừng đâu.”
Trái tim tôi như bị ai đó bóp nát. Liều thuốc cuối cùng. Vậy là không phải bệnh tật. Không phải stress. Chính là anh. Người đàn ông đã thề non hẹn biển, người đã cùng tôi gây dựng đế chế bất động sản này từ hai bàn tay trắng. Anh ta đang đầu độc tôi.
Đầu dây bên kia nói gì đó khiến David gắt gỏng: “Đừng có nói vòng vo nữa. Khi nào anh mới có tiền? Lô hàng ngày mai phải cập bến rồi, bọn chủ nợ Mexico không đợi được nữa đâu!”
Tôi bàng hoàng. Chủ nợ Mexico? Lô hàng? Chồng tôi – một kiến trúc sư hào hoa – dính dáng gì đến xã hội đen?
“Nghe này,” David hạ giọng, quay lưng lại phía tôi, “Hợp đồng bảo hiểm nhân thọ và quyền thừa kế công ty sẽ kích hoạt ngay khi có giấy chứng tử hoặc giấy chứng nhận mất năng lực hành vi vĩnh viễn. Tôi cần làm cho vụ này trông giống như đột quỵ do kiệt sức. Sáng mai, khi người giúp việc đến, cô ta sẽ chỉ còn là một cái xác lạnh hoặc một con búp bê sống thực vật. Lúc đó tiền sẽ được chuyển.”
Nước mắt tôi trào ra, nóng hổi, chảy ngược xuống thái dương và thấm vào sàn gỗ. Hóa ra thứ khiến tôi chóng mặt… không phải là tình yêu, cũng chẳng phải công việc. Là sự tham lam. Là sự phản bội tàn độc nhất.
David cúp máy. Anh ta đi về phía tôi. Tôi nghe thấy tiếng lách cách của kim loại. Có lẽ anh ta đang chuẩn bị một thứ gì đó để “kết thúc” màn kịch này. Một mũi tiêm ân huệ chăng? Hay là tạo hiện trường giả?
Tôi he hé mắt. Qua hàng mi, tôi thấy David đang rút một xilanh chứa chất lỏng trong suốt từ trong túi áo vest ra. Anh ta ngồi xổm xuống, xắn tay áo tôi lên.
“Xin lỗi nhé, Sarah,” David thì thầm, giọng nói vô cảm đến rợn người. “Em quá thông minh, quá mạnh mẽ. Sống bên cạnh em, anh luôn cảm thấy mình chỉ là một gã làm thuê. Với số tiền này, anh sẽ có một cuộc đời mới. Tạm biệt.”
Mũi kim lạnh toát chạm vào da thịt tôi.
Đó là lúc bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tôi mở trừng mắt, chộp lấy cổ tay David và bẻ ngược ra sau với tất cả sức bình sinh. Một đòn Krav Maga mà tôi đã tập luyện suốt 5 năm qua để xả stress, điều mà David luôn cười nhạo là “vô bổ”.
“Aaaaa!” David hét lên, chiếc xilanh văng ra xa, lăn lóc trên sàn nhà.
Anh ta ngã ngửa ra sau, kinh hoàng nhìn tôi. Tôi bật dậy, không còn chút dáng vẻ yếu ớt nào. Cơn chóng mặt giả vờ đã biến mất, nhường chỗ cho cơn thịnh nộ bùng nổ.
“Sarah? Em… em…” Mặt David cắt không còn giọt máu.
Tôi vớ lấy chai rượu vang trên bàn, đập vỡ phần đáy vào cạnh bàn đá cẩm thạch. Rượu đỏ bắn tung tóe như máu tươi. Tôi chĩa phần thủy tinh sắc nhọn về phía anh ta.
“Anh cần tiền trả nợ bọn cartel Mexico sao, David?” Giọng tôi trầm và lạnh hơn cả cơn mưa ngoài kia.
David lùi lại, hai tay giơ lên, lắp bắp: “Em… em nghe lầm rồi. Sarah, nghe anh giải thích. Bọn chúng ép anh… Anh chỉ định làm em ngủ say để lấy vân tay chuyển tiền thôi, anh không định giết em!”
“Nói dối!” Tôi hét lên, tiến thêm một bước. “Anh vừa hỏi về liều thuốc cuối cùng. Anh muốn tôi chết hoặc tàn phế để chiếm đoạt công ty!”
David nhìn quanh tìm vũ khí, nhưng tôi đã đứng chặn đường thoát duy nhất ra cửa chính. Anh ta đột ngột thay đổi thái độ. Khuôn mặt điển trai trở nên méo mó, dữ tợn. Anh ta rút từ thắt lưng ra một con dao gấp.
“Được thôi. Mày đã biết thì tao cũng chẳng cần diễn nữa,” David gầm gừ, lao về phía tôi.
Chúng tôi vật lộn. David khỏe hơn, nhưng hắn đang hoảng loạn. Còn tôi, tôi đang chiến đấu vì mạng sống của mình. Hắn vung dao chém vào cánh tay tôi, một vết rạch dài rát buốt. Máu chảy ra ướt đẫm tay áo. Tôi nghiến răng, dùng chân đạp mạnh vào hạ bộ của hắn, rồi táng mạnh phần cổ chai rượu vỡ vào vai hắn.
David gào lên đau đớn, ngã khụy xuống. Tôi lao tới, đá văng con dao của hắn ra xa.
Tôi thở hổn hển, tay ôm vết thương đang chảy máu, nhìn người đàn ông tôi đã gọi là chồng suốt 10 năm qua đang quằn quại trên sàn nhà sang trọng của chúng tôi.
“Tại sao?” Tôi hỏi, nước mắt lại trào ra, hòa lẫn với mồ hôi. “Tôi đã cho anh tất cả. Tiền bạc, địa vị, tình yêu.”
David cười khẩy, dù đau đớn, ánh mắt hắn vẫn đầy sự khinh bỉ: “Đó là vấn đề đấy, Sarah. Mày cho tao. Tao như một con chó được mày nuôi. Tao muốn được làm chủ. Và… Rachel đang đợi tao.”
“Rachel?” Tôi sững người. Rachel là thư ký riêng của tôi. Người tôi tin tưởng nhất ở công ty.
“Phải,” David nhổ một bãi nước bọt lẫn máu. “Cô ấy hiểu tao. Và cô ấy đang mang thai con tao. Bọn tao cần tiền của mày để bắt đầu lại ở Châu Âu.”
Sự thật như nhát dao cuối cùng đâm xuyên qua tim tôi. Cả thế giới của tôi sụp đổ. Chồng tôi và cánh tay phải của tôi. Họ đã lên kế hoạch này bao lâu rồi?
Tôi lùi lại, dựa lưng vào tường, nhìn chiếc điện thoại bàn. Tôi cần gọi cảnh sát.
Nhưng David bỗng nhiên bật cười. Tiếng cười khùng khục, man dại.
“Mày nghĩ mày thắng sao, Sarah?” Hắn ta vừa cười vừa ho sù sụ. “Mày không ăn món Risotto. Mày thông minh đấy. Nhưng mày đã quên một điều.”
Tôi nhíu mày. “Điều gì?”
“Ly rượu,” David nhếch mép, chỉ tay vào những mảnh vỡ trên sàn. “Thuốc không ở trong cơm. Tao biết mày đa nghi. Tao biết dạo này mày hay soi mói. Nên tao bỏ thuốc vào chai rượu vang đã khui sẵn để thở từ chiều. Mày đã uống nửa ly rồi.”
Tôi điếng người. Cổ họng tôi bắt đầu nóng rát. Tầm nhìn của tôi thực sự bắt đầu chao đảo. Lần này không phải diễn. Chất độc đang ngấm thật.
David gắng gượng đứng dậy, ôm vai bị thương, đi về phía con dao. “Giờ thì… để tao tiễn mày đi đoạn đường cuối.”
Tôi quỵ xuống chân tường. Phổi tôi như bị ai bóp nghẹt. David bước tới, giơ con dao lên cao, ánh mắt hắn rực lên sự điên cuồng của kẻ sát nhân.
“Tạm biệt, vợ yêu.”
Hắn vung dao xuống.
ĐOÀNG!
Tiếng nổ chát chúa vang lên, xé toạc không gian. Cửa kính cường lực phía sau lưng David vỡ tan tành.
David khựng lại giữa không trung, con dao rơi khỏi tay. Hắn từ từ cúi xuống nhìn ngực mình. Một bông hoa máu đỏ thẫm đang nở rộ ngay giữa ngực áo sơ mi trắng.
Hắn ngã vật xuống sàn, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, hơi thở tắt lịm.
Tôi kinh hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ vỡ nát. Gió và mưa tạt vào lạnh buốt.
Từ bóng tối ngoài ban công, một bóng người bước vào. Một người đàn ông mặc đồ đen, tay cầm khẩu súng giảm thanh còn bốc khói.
Tôi cố gắng nheo mắt để nhìn rõ mặt hắn trong cơn mê sảng của thuốc độc. Hắn bước lại gần tôi, tháo mặt nạ trượt tuyết ra.
Là Mark. Trưởng bộ phận an ninh của công ty tôi. Và cũng là… anh trai ruột của Rachel.
“Cô Sarah,” Mark nói, giọng bình thản, cất súng vào bao. Hắn rút ra một ống tiêm khác từ túi áo.
“Mark… cứu tôi…” Tôi thều thào, tay với về phía hắn. “David… hắn đầu độc tôi… Rachel…”
Mark quỳ xuống bên cạnh tôi, nhưng không phải để đỡ tôi dậy. Hắn nhìn tôi với ánh mắt thương hại pha lẫn sự lạnh lùng chuyên nghiệp.
“Tôi biết, thưa cô. Tôi đã nghe hết cuộc hội thoại qua thiết bị nghe lén. Tôi được cài vào đây để bảo vệ cô mà.”
“Thuốc giải…” Tôi hổn hển.
Mark lắc đầu nhẹ. “Đây không phải thuốc giải, Sarah.”
Hắn giơ ống tiêm lên, dung dịch bên trong màu xanh lục nhạt.
“David và Rachel là những kẻ nghiệp dư ngu ngốc. Chúng muốn giết cô để lấy tiền bảo hiểm. Nhưng chúng không biết rằng, Hội đồng quản trị đã muốn loại bỏ cô từ lâu rồi. Cô quá cứng nhắc, cô không chịu thông qua dự án sáp nhập với tập đoàn công nghệ Trung Quốc. Cô là hòn đá tản đường.”
Tôi chết lặng. Hơi lạnh lan tỏa khắp tứ chi.
“David chỉ là con tốt thí,” Mark tiếp tục, tiêm chất lỏng vào tĩnh mạch tôi một cách thành thục. “Hắn giết cô, tôi giết hắn để ‘bảo vệ’ cô nhưng không kịp. Một kịch bản hoàn hảo: Chồng giết vợ vì tình, vệ sĩ giết chồng vì nghĩa vụ. Rachel sẽ là nhân chứng xác nhận sự điên loạn của David. Tôi sẽ trở thành người hùng, còn Hội đồng quản trị sẽ có công ty.”
“Nhưng… Rachel là em gái anh…”
“Chính xác. Và con bé sẽ được hưởng một phần gia sản của David để nuôi đứa bé. Mọi người đều thắng. Trừ cô.”
Thuốc của Mark tác dụng nhanh hơn thuốc của David gấp trăm lần. Mí mắt tôi nặng trĩu. Cơn đau từ vết dao chém biến mất, thay vào đó là sự tê liệt hoàn toàn.
Tôi nhìn Mark đứng dậy, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Giọng hắn hoảng hốt, đầy kịch tính: “911! Làm ơn! Có án mạng tại tòa tháp Millennium! Ông David vừa tấn công vợ mình! Tôi buộc phải nổ súng! Làm ơn nhanh lên!”
Nước mắt tôi lăn dài, hòa vào vũng máu của David đang lan rộng dưới sàn. Trong những giây phút cuối cùng, tôi nhìn sang xác chết của chồng mình. Đôi mắt hắn vẫn mở trừng trừng, như đang nhìn tôi cười nhạo.
Hóa ra, liều thuốc mạnh nhất không phải là thứ David bỏ vào rượu, cũng không phải thứ Mark vừa tiêm vào tôi.
Liều thuốc độc mạnh nhất chính là lòng tin. Tôi đã tin chồng mình. Tôi đã tin nhân viên của mình. Và cái giá phải trả là mạng sống này.
Bóng tối nuốt chửng lấy tôi. Bên ngoài, mưa Seattle vẫn rơi, lạnh lùng gột rửa thành phố đầy rẫy những dối trá này.