Từ ngày thuê người giúp việc, tôi thấy bác rất thiệt tình, dành nhiều tình cảm cho gia đình tôi nên rất ưng ý. Đã 5 năm trôi qua sống cùng dưới một mái nhà nên tôi cũng coi bác như người thân ruột thịt trong nhà. Nhiều lúc tâm sự biết bác không có chồng con gì, tôi lại càng thương hơn.

Cả tôi và con cái trong nhà đều rất quý mến bác giúp việc nhưng chỉ có chồng tôi lại không thấy vậy, anh luôn có ý định đổi người giúp việc dù bác đã gắn bó nhiều năm với gia đình tôi và không gây ra lỗi lầm gì lớn ngoài mấy cái lặt vặt không thể tránh khỏi. Thậm chí, chồng tôi còn nhiều lần nổi giận với bác ấy, bác tên là Phượng khiến tôi cảm thấy áy náy và thương bác hơn.

Nhưng cũng thật may là bác Phượng là người rất rộng lượng. Dù bị la mắng như vậy nhưng bác không hề để bụng, thậm chí còn tìm cách để dỗ dành chồng tôi, khuyên nhủ tôi đừng giận anh ấy. Tôi thấy vậy thì càng thương bác giúp việc hơn, cũng không hiểu vì sao chồng mình lại như thế.

Bỗng một ngày, bác Phượng âm thầm rời khỏi nhà tôi không báo trước. Sáng hôm đó, tôi ngủ dậy không thấy bác giúp việc trong bếp. Sau đó, tôi nhận được tin nhắn của bác rằng bác đã về quê, sẽ không trở lại làm việc cho gia đình tôi nữa. Tôi rất buồn và ngỡ ngàng với thông tin này.

Tôi chưa bao giờ có ý định cho bác Phương nghỉ việc, thậm chí, tôi còn nhiều lần nói bác cứ ở với gia đình cháu cho dù bọn nhỏ đã lớn thì cũng còn nhiều việc cần bác trợ giúp. Hơn nữa, trong suốt nhiều năm tháng sống cùng nhau, ngoài vấn đề của chồng tôi như nói ở trên thì tôi cũng thấy bác rất yêu thương gia đình tôi, không hiểu sao tự nhiên lại đưa ra một quyết định đường đột như vậy.

Tôi đang bối rối không biết nên làm gì cả. Tôi thầm nghĩ tại sao bác phải bỏ đi mà không nói một lời từ biệt như vậy, bởi vì, dù có chuyện gì cũng có cách giải quyết, nếu biết trước bác không ở lại nữa, tôi sẽ gửi bác một ít tiền để cảm ơn bác bao năm qua đã vất vả hết lòng vì gia đình tôi.

Sống cùng mẹ chồng 5 năm dưới một mái nhà nhưng tôi không hề biết, ảnh: dSD

Sau đó, tôi vào phòng của bác để dọn dẹp thì bất ngờ thấy dưới gối của bác có 30 cây vàng được gói trong một cái túi vải đã cũ và một tờ giấy. Trên tờ giấy đó, bác Phượng viết những dòng làm tôi ngỡ ngàng c.h.ế.t lặng

‘Hãy tha thứ cho mẹ nhé con trai. Mẹ đã sai và mẹ đã cố gắng làm tất cả để bù đắp cho con. Mẹ vui khi thấy con có một gia đình hạnh phúc. Nhưng mẹ biết, mẹ không phải là một thành viên trong đó vì con vẫn không chấp nhận mẹ. Có lẽ, mẹ không nên ở đây để khiến con khó xử thêm nữa. Mẹ sẽ đi thật xa nhưng mẹ sẽ cố gắng sống thật tốt. 30 cây vàng này là điều cuối cùng mà mẹ muốn cầu xin con, đây là quà của mẹ cho các cháu nội. Mong con nhận lấy’

Hóa ra, bác Phượng là mẹ chồng của tôi. Trước đây, mẹ chồng bỏ rơi chồng tôi, giờ bà rất hối hận muốn quay về nhận lại con và cháu nhưng chồng tôi không chấp nhận. Suốt thời gian ở cùng nhà, bà luôn muốn tìm cách bù đắp cho con trai nhưng bị từ chồng tôi từ chối thẳng thừng.

Cuối cùng, bà quyết định về quê, không muốn làm phiền gia đình của con trai nữa. Bà để lại hết tài sản của mình cho vợ chồng tôi cùng các cháu nội, mong được con cái tha lỗi.

Tôi đưa túi vàng và lá thư của mẹ chồng cho chồng xem. Chồng tôi lặng người đi một lúc rồi gật đầu thừa nhận. Trước khi chúng tôi cưới nhau, mẹ chồng đã tìm đến khi anh dẫn tôi về ra mắt nhà chồng ở quê. Sau đó, bị con trai từ chối không nhận, bà đã nỗ lực không từ bỏ để bù đắp lại sai lầm mà trước kia bà đã gây ra. Đợi khi tôi sinh con đầu lòng, bà nhờ người quen ở quê giới thiệu vào làm người giúp việc trong nhà tôi.

Tôi thở dài trách chồng sao không nói với tôi sớm. Chồng tôi nói:

– Anh không muốn nhắc tới việc mình từng bị mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ.

– Nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của anh, sao lại để bà làm giúp việc nhà mình một thời gian dài như thế mà em lại không hề hay biết.

Chồng tôi không trả lời, anh bỏ ra ngoài. Tôi biết, trong lòng anh lúc này cũng đầy rẫy những tổn thương và giằng xé không biết làm như thế nào cho phải. Tận sâu trong tâm can có lẽ chồng tôi vẫn không thể tha thứ được cho mẹ ruột nhưng chính anh cũng bị tổn thương vì trong suốt thời gian bà sống cùng chúng tôi anh đã không thể đối xử tốt với bà.

Sau hôm đó, khi đã bình tĩnh trở lại, chồng tôi vẫn một mực đòi trả lại số vàng. Tôi chỉ thấy thương mẹ chồng, muốn chồng hiểu cho bà một chút, vì sao thì bà cũng đã lớn tuổi rồi. Tôi không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì nhưng suốt quãng thời gian dài sống cùng nhà tôi cảm nhận rõ tình yêu thương bà dành cho con cháu. Tôi muốn được danh chính ngôn thuận nhận bà là mẹ chồng. Tôi phải làm sao?