Tôi cầm sổ đỏ mẹ chồng đưa, trong lòng rối bời, không biết phải làm gì mới phải trong lúc này.
Bố mẹ chồng tôi sống chung với vợ chồng chị dâu, còn vợ chồng tôi ở riêng, cách nhà chồng 5km. Cuối tuần, chúng tôi lại về nhà chồng, nấu nướng bữa cơm sum họp, điều đó đã trở thành thông lệ gia đình. Hàng xóm đều khen ngợi bố mẹ chồng tôi tốt phước, có 2 người con trai đều thành đạt, 2 cô con dâu cũng hiểu chuyện, biết lễ nghĩa, cháu thì học giỏi, lễ phép. Ông bà cũng hãnh diện lắm, còn bảo chỉ cần gia đình hòa thuận là ông bà mừng vui rồi, chứ chẳng cần cao lương mỹ vị hay giàu sang phú quý gì cả.
Chị dâu tôi là người giàu có, làm chủ cửa hàng buôn bán quần áo thời trang. Tính chị ấy cũng xởi lởi, hay giúp đỡ gia đình tôi. Hầu như tháng nào, chị cũng tặng tôi bộ quần áo hay cái váy, cái khăn choàng cổ… Còn đồ đạc của con tôi mặc đều là do bác cả tài trợ chứ tôi chưa phải tốn tiền mua. Chị ấy còn lo lắng cho bố mẹ chồng chu đáo, chẳng để ông bà phải thiếu thốn thứ gì. Chị sống tốt như thế thì làm sao mọi người ghét bỏ được, và mối quan hệ giữa tôi với chị cũng rất hòa thuận, thân thiết.
Đợt này, mẹ chồng tôi bệnh nặng, phải nhập viện điều trị 3 tháng trời. Cực một nỗi, lúc bà nhập viện cũng là lúc chị dâu vừa mở thêm chi nhánh cửa hàng vừa xây nhà mới bạc tỷ ở thành phố cho tiện việc kinh doanh nên bận bù đầu bù cổ. Chồng tôi và anh chồng thay phiên chăm mẹ ở viện được một tuần thì không thể thu xếp công việc được nữa, vả lại đàn ông mà, họ cũng chẳng chu đáo, tươm tất như phụ nữ. Bố chồng thì bị tiểu đường, xương khớp nên cũng không thể đến bệnh viện túc trực được.
Tôi đành phải xin phép cơ quan cho nghỉ không lương 3 tháng để chăm sóc mẹ chồng. Tôi ở viện, bên bà 24/24, gần như không về nhà. Chị dâu tối ghé qua, đem đồ ăn cho tôi và mẹ. Chồng và anh chồng cũng hay ghé nhưng không thể ở lại được vì còn bận chăm sóc mấy đứa nhỏ ở nhà.
Mà cũng lạ, tôi chăm mẹ chồng ngày đêm nhưng cứ tỉnh dậy sau mỗi cơn truyền thuốc, bà lại gọi tên chị dâu và hỏi chị đâu? Lúc đầu, tôi cũng chạnh lòng vì nghĩ rằng mẹ chồng thương chị dâu hơn mình. Nhưng sau đó, tôi không nghĩ nhiều nữa mà tận tâm chăm bà, chỉ mong bà chóng khỏe để còn về nhà là tôi mừng rồi.
Ảnh minh họa
Nào ngờ vừa về nhà được mấy ngày, bố mẹ chồng đã họp gia đình rồi đưa cho tôi cuốn sổ đỏ căn nhà đang ở. Tôi sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ chồng nói trong lúc bệnh, tôi đã chăm sóc bà rất tốt. Những khi tỉnh dậy, bà đều gọi tên chị dâu nhưng sau đó, tôi không hề oán trách, giận hờn mà vẫn cố gắng chăm bà hết lòng, chứng tỏ tôi là người bao dung, yêu thương chân thành. Ông bà đã bàn bạc với anh chị cả và sẽ để lại căn nhà này cho vợ chồng tôi, còn ông bà chuyển đến căn nhà chị dâu mới xây để ở cùng.
News
Người “chồng nhặt” của mẹ và cái kết
Sau khi bố mất, một người đàn ông khác được cô gái gọi là “chồng nhặt” của mẹ xuất hiện không chỉ thành chỗ dựa tinh thần của mẹ mà còn hết lòng lo lắng cho ba chị em. Với…
Dàn sao Việt bà:;ng hoà;;ng trước tin ta::ng sự từ Hari Won
Cư dân mạng, bạn bè đồng loạt gửi lời an ủi và động viên đến Hari Won. Sáng 10/10, Hari Won bất ngờ có động thái đổi ảnh đại diện sang màu đen, đây là cách nhiều người thường làm để thông…
Đưa bạn trai giàu có về để ra mắt gia đình
Cuối tuần vừa rồi, tôi thông báo với gia đình rằng sẽ đưa Khánh về ra mắt. Biết tin, gia đình anh trai ở xa cũng sắp xếp công việc và thời gian về quê để gặp mặt em rể tương…
Quân Già trở về bản Mây và gọi Dũng Kính vào phòng riêng
Trong preview tập 19, để anh em Hồng – Khương hoàn thành nhiệm vụ thủ tiêu Hưng “khẹc”, Dũng “kính” đã bắt cóc bà Mộc nhằm mục đích gây sức ép Bà Mộc bị bắt cóc, vợ Phùng bị hãm…
Mối q::uan h;ệ của Phan Hiển với tì::nh cũ của Khánh Thi ra sao mà nữ vũ công luôn phải lảng tránh
Hành động tinh tế của Phan Hiển dành cho tình cũ của vợ khiến ai nấy phải ngợi khen hết lời. Mới đây, Phan Hiển đã công khai gửi lời chúc mừng sinh nhật đến Chí Anh. Ông xã Khánh…
Đoàn Di Băng b:ỏ chồng?
Lỡ chuyển nhầm tài khoản, bạn cần làm gì Hiện tại, với sự phát triển như vũ bão của công nghệ và sự thuận tiện của Ngân hàng số, người dùng đã ít ra các chi nhánh giao dịch trực…
End of content
No more pages to load