Tôi cầm sổ đỏ mẹ chồng đưa, trong lòng rối bời, không biết phải làm gì mới phải trong lúc này.
Bố mẹ chồng tôi sống chung với vợ chồng chị dâu, còn vợ chồng tôi ở riêng, cách nhà chồng 5km. Cuối tuần, chúng tôi lại về nhà chồng, nấu nướng bữa cơm sum họp, điều đó đã trở thành thông lệ gia đình. Hàng xóm đều khen ngợi bố mẹ chồng tôi tốt phước, có 2 người con trai đều thành đạt, 2 cô con dâu cũng hiểu chuyện, biết lễ nghĩa, cháu thì học giỏi, lễ phép. Ông bà cũng hãnh diện lắm, còn bảo chỉ cần gia đình hòa thuận là ông bà mừng vui rồi, chứ chẳng cần cao lương mỹ vị hay giàu sang phú quý gì cả.
Chị dâu tôi là người giàu có, làm chủ cửa hàng buôn bán quần áo thời trang. Tính chị ấy cũng xởi lởi, hay giúp đỡ gia đình tôi. Hầu như tháng nào, chị cũng tặng tôi bộ quần áo hay cái váy, cái khăn choàng cổ… Còn đồ đạc của con tôi mặc đều là do bác cả tài trợ chứ tôi chưa phải tốn tiền mua. Chị ấy còn lo lắng cho bố mẹ chồng chu đáo, chẳng để ông bà phải thiếu thốn thứ gì. Chị sống tốt như thế thì làm sao mọi người ghét bỏ được, và mối quan hệ giữa tôi với chị cũng rất hòa thuận, thân thiết.
Đợt này, mẹ chồng tôi bệnh nặng, phải nhập viện điều trị 3 tháng trời. Cực một nỗi, lúc bà nhập viện cũng là lúc chị dâu vừa mở thêm chi nhánh cửa hàng vừa xây nhà mới bạc tỷ ở thành phố cho tiện việc kinh doanh nên bận bù đầu bù cổ. Chồng tôi và anh chồng thay phiên chăm mẹ ở viện được một tuần thì không thể thu xếp công việc được nữa, vả lại đàn ông mà, họ cũng chẳng chu đáo, tươm tất như phụ nữ. Bố chồng thì bị tiểu đường, xương khớp nên cũng không thể đến bệnh viện túc trực được.
Tôi đành phải xin phép cơ quan cho nghỉ không lương 3 tháng để chăm sóc mẹ chồng. Tôi ở viện, bên bà 24/24, gần như không về nhà. Chị dâu tối ghé qua, đem đồ ăn cho tôi và mẹ. Chồng và anh chồng cũng hay ghé nhưng không thể ở lại được vì còn bận chăm sóc mấy đứa nhỏ ở nhà.
Mà cũng lạ, tôi chăm mẹ chồng ngày đêm nhưng cứ tỉnh dậy sau mỗi cơn truyền thuốc, bà lại gọi tên chị dâu và hỏi chị đâu? Lúc đầu, tôi cũng chạnh lòng vì nghĩ rằng mẹ chồng thương chị dâu hơn mình. Nhưng sau đó, tôi không nghĩ nhiều nữa mà tận tâm chăm bà, chỉ mong bà chóng khỏe để còn về nhà là tôi mừng rồi.
3 tháng trời, cuối cùng sức khỏe của mẹ chồng tôi cũng ổn định hơn. Bà tỉnh táo, có thể tự ăn uống, đi lại, vệ sinh cá nhân. Mẹ chồng được xuất viện, tôi mừng khôn xiết.
Ảnh minh họa
Nào ngờ vừa về nhà được mấy ngày, bố mẹ chồng đã họp gia đình rồi đưa cho tôi cuốn sổ đỏ căn nhà đang ở. Tôi sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ chồng nói trong lúc bệnh, tôi đã chăm sóc bà rất tốt. Những khi tỉnh dậy, bà đều gọi tên chị dâu nhưng sau đó, tôi không hề oán trách, giận hờn mà vẫn cố gắng chăm bà hết lòng, chứng tỏ tôi là người bao dung, yêu thương chân thành. Ông bà đã bàn bạc với anh chị cả và sẽ để lại căn nhà này cho vợ chồng tôi, còn ông bà chuyển đến căn nhà chị dâu mới xây để ở cùng.