Bầu không khí của buổi họp lớp trở nên đầy gượng gạo sau lời nói của nhân viên phục vụ.

Báo Đời sống & pháp luật ngày 30/8 đưa thông tin với tiêu đề: Họp lớp, các ‘đại gia’ lương 50 triệu/tháng ngồi chung mâm, cuối bữa nhân viên nói 1 câu lật tẩy bí mật. Với nội dung như sau:

Bài tâm sự của Tiểu Minh (36 tuổi) sau buổi họp được chia sẻ trên trang Net Esea đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của cộng đồng mạng Trung Quốc.

Khi các “đại gia” ngồi chung một bàn trong buổi họp lớp

Sau khi tốt nghiệp, Tiểu Minh đã chuyển tới một thành phố lớn và tìm được công việc phù hợp. Mặc dù mức lương không quá cao, nhưng cũng đủ để anh tự lo cho bản thân. Vài ngày trước, Tiểu Minh nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ, người này muốn mời anh tham gia buổi họp lớp. Lúc đầu, Tiểu Minh không có ý định tham gia, nhưng khi nghe nói rằng mọi người đã rất lâu không gặp gỡ. Vì ngại mọi người nên sau cùng, Tiểu Minh đã đồng ý tham gia buổi họp lớp.

Đến ngày họp lớp, khi Tiểu Minh đến nơi, anh phát hiện rằng buổi họp lớp được chia thành hai bàn. Do trước đây cũng là người hướng nội ít giao tiếp với những người bạn khác trong lớp, do đó Tiểu Minh bối rối không biết nên ngồi ở đâu. Đúng lúc này anh nhận ra Tiểu Vương, người bạn cùng bàn năm xưa của mình. Cả hai nhận ra nhau nên anh đã ngồi cùng bàn với Tiểu Vương.
Sau buổi họp lớp, một nửa bạn học rời khỏi nhóm lớp. Ảnh minh họa
Vì rất lâu rồi không nói chuyện, nên bầu không khí ban đầu có chút ngại ngùng. Tuy nhiên sau đó mọi người cũng dần chia sẻ vài thứ nhỏ nhặt và đề cập đến những chuyện gia đình cũng như những kỷ niệm thời còn đi học.

Tuy nhiên, trái ngược với không khí ở bàn của Tiểu Minh, bàn bên cạnh không khí lại rất sôi nổi. Mọi người hồ hởi nâng chén chúc mừng rồi bàn chuyện kinh doanh, khởi nghiệp.
Ảnh minh họa
Tiểu Minh sau đó mới biết rằng hầu hết nhưng người ngồi ở bàn đó đều là chủ của công ty, trưởng phòng kinh doanh hoặc quản lý cấp cao với mức thu nhập hàng tháng ít cũng trên 15.000 NDT (khoảng hơn 50 triệu). Trong khi đa số những người ngồi ở bàn của anh chỉ là người lao động, nhân viên văn phòng bình thường với mức thu nhập loanh quanh 4000 – 5000 NDT/tháng (khoảng 13 – 17 triệu đồng).

Mặc dù nói là họp lớp gặp bạn cũ nhưng dường như bàn “đại gia” và bàn của Tiểu Minh luôn có một khoảng cách vô hình.

Sau khoảng thời gian ăn uống nói chuyện, mọi người quyết định thanh toán và ra về thì một sự cố bất ngờ xảy ra.

Nhân viên phục vụ nói một câu lật tẩy bộ mặt thật của các “đại gia”

Khi thanh toán, một người nào đó bên bàn “đại gia” đứng dậy phát biểu rằng: “Rất vui vì được gặp mặt đông đủ mọi người ngày hôm nay, về khoản hóa đơn tôi sẽ đứng ra thanh toán trước. Chút nữa về sẽ chia đều rồi nhắn mọi người chuyển khoản sau nhé”.

Đại đa số những người ngồi bên bàn “đại gia” đều ủng hộ phương án này. Bàn của Tiểu Minh nhiều người cảm thấy không có vấn đề gì nên cũng đồng ý. Tuy nhiên đúng lúc này nhân viên phục vụ bước vào và nói một câu khiến ai cũng ngỡ ngàng.

“Vì quý khách sử dụng 2 bình rượu Mao Đài thượng hạng nên được tặng thêm thẻ ưu đãi ưu đãi cho lần sau”, nhân viên phục vụ nói xong thì đưa cho người bạn “đại gia” một tấm thẻ giảm giá.

Điều ngày khiến bầu không khí chợt trùng xuống, người bạn “đại gia” nhất thời bối rối không biết nói gì. Tiểu Minh cùng những người bạn ngồi bàn bên này cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra bàn của các “đại gia” đã âm thầm gọi thêm 2 bình rượu Mao Đài loại thượng hạng có giá 20.000 NDT (khoảng gần 70 triệu đồng). Tuy nhiên, thay vì thanh toán riêng, những người bạn đại gia lại chọn cách giữ im lặng và đòi chia đều khoản tiền ăn uống.
Ảnh minh họa
Một vài người bên bàn Tiểu Minh bày tỏ sự bất bình tuyên bố: “Tưởng bạn sang giàu thì được nhờ, ai ngờ còn bị bạn toan tính ăn chặn tiền. Chúng ta chỉ cần thanh toán cho bàn mình thôi, ai uống Mao Đài thì tự thanh toán”. Nói xong, những người ngồi bên bàn của Tiểu Minh nhanh chóng ra thanh toán rồi bỏ về.

Tối hôm đó trong nhóm chat của cả lớp đã nổ ra một cuộc tranh cãi kịch liệt. Nhiều người từ bạn bè sau họp lớp lại không nhìn mặt nhau nữa. Về phần mình, Tiểu Minh cũng cảm thấy vô cùng thất vọng về cuộc họp lớp này nên sau đó đã lặng lẽ rời khỏi nhóm lớp.

Kết

Xu hướng tổ chức họp lớp đang ngày càng phổ biến. Một số buổi họp lớp mang lại cảm giác ấm cúng và xúc động, nơi mọi người chỉ đơn giản là tụ tập cùng nhau, hồi tưởng về những kỷ niệm thời học sinh và chia sẻ về công việc cũng như cuộc sống hiện tại. Tuy nhiên, một số buổi họp lớp lại là nơi khoe khoang giàu có, quyền thế của nhiều người. Thậm chí đây còn là nơi có thể dễ dàng bắt gặp được sự giả tạo, thực dụng và toan tính của không ít người.

Họp lớp sau 30 năm đang vui vẻ, đến lúc thanh toán, 1 người lập tức thay đổi thái độ: “Tôi rất thất vọng”

Tiếp đến, báo Người Đưa Tin cũng có bài đăng tương tự với thông tin: Giám đốc U50 đi họp lớp bao trọn bữa tiệc 35 triệu, nhưng lại xin hết đồ ăn thừa: Về nhà nhận hàng loạt tin nhắn từ nhóm lớp mà lặng người

Nội dung được báo đưa như sau:

Bài viết dưới đây là chia sẻ của Đức Hy (46 tuổi, Nam Ninh, Trung Quốc) đang thu hút sự chú ý trên nền tảng Toutiao. 

Bao trọn bữa tiệc họp lớp

Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo. Bố mẹ đều làm nông nên thu nhập của gia đình may mắn chỉ vừa đủ. Khi tôi vào đại học, xoay xở mãi, gia đình mới gom đủ tiền để đóng khoản phí đầu năm.

Vì nhà nghèo nên tôi luôn cảm thấy thua kém và tự ti so với các bạn cùng lớp. Dường như biết được nỗi niềm của mỗi cá nhân, lớp trưởng, Tuấn Khải luôn tìm cách động viên và kéo tôi hòa nhập với cả lớp.

Thậm chí, người bạn này còn bí mật kêu gọi các bạn trong lớp giúp tôi chia sẻ nhiều khoản phí. Tôi biết tấm lòng của các bạn và luôn ghi nhớ điều này.

Điều tôi biết ơn nhất là lớp trưởng luôn hỗ trợ giúp tôi xin được trợ cấp cho sinh viên nghèo. Chỉ cần nhà trường có trợ cấp, Tuấn Khải lại tạo điều kiện để tôi trúng được học bổng.

Nhờ sự hỗ trợ của các bạn, cùng với sự nỗ lực của bản thân và gia đình, cuối cùng, tôi cũng hoàn thành 4 năm học đại học. Sau khi tốt nghiệp, lớp chúng tôi mỗi người theo một con đường riêng. Một số bạn đến Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu để phát triển sự nghiệp. Số khác lại lựa chọn trở về quê nhà.

Sau khi ra trường, tôi lựa chọn ở lại thành phố và may mắn tìm được một công việc phù hợp với chuyên ngành của mình. Để có được chỗ đứng, tôi đã nỗ lực không ngừng nghỉ.

Cuối cùng sau 3 năm, nhờ đạt được nhiều thành tích xuất sắc, tôi nhanh chóng nắm giữ vị trí quản lý cấp trung tại một công ty đa quốc gia. Kể từ đây, thu nhập được nâng cao. Tôi có thể giúp đỡ gia đình cải thiện tình hình tài chính.

Sau khoảng 2 năm làm trong công ty, tôi quyết định xin nghỉ việc và ra ngoài mở công ty riêng. May mắn, công ty phát triển đúng hướng nên đời sống cũng khá giả hơn trước.

Sau một thời gian đi làm, gặp đủ kiểu người từ đồng nghiệp, đối tác cho đến đối thủ, tôi dần nhận ra tình cảm giữa những người bạn đại học là trong sáng nhất. Mỗi khi cảm thấy áp lực, tôi đều vào nhóm chat để xem lại những đoạn hội thoại mà cảm thấy vô cùng ấm lòng.

Cho đến đầu năm nay, nhân dịp kỷ niệm 70 thành lập trường ĐH, lớp trưởng rủ mọi người về họp lớp luôn. “Mọi người ơi, chúng ta đã không gặp nhau mấy năm rồi. Tranh thủ dịp này, mọi người về họp lớp cho vui nhé”, Tuấn Khải nhắn trong nhóm lớp.

Giám đốc U50 đi họp lớp bao trọn bữa tiệc 35 triệu, nhưng lại xin hết đồ ăn thừa: Về nhà nhận hàng loạt tin nhắn từ nhóm lớp mà lặng người-1

Sau lời mời đó, nhóm lớp lập tức trở nên sôi nổi. Người sẵn sàng hoãn chuyến công tác, bạn không ngại xin nghỉ phép để có thể về thăm lại trường xưa.

Cũng nhân cơ hội này, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đến các bạn cùng lớp đã giúp đỡ trong 4 năm đại học. Tôi đề xuất với lớp trưởng về việc sẽ chịu chi phí cho bữa tiệc họp lớp ngày hôm đó.

Ban đầu, lớp trưởng không đồng ý. Bởi số tiền bỏ ra cho một bữa tiệc hơn 40 người là con số không hề nhỏ. Tuy nhiên, sau nhiều lần thuyết phục, Tuấn Khải cũng cho tôi được bày tỏ tấm lòng của mình.

Tôi không quên dặn anh về việc không cần thiết phải nói với mọi người về việc tôi trả tiền cho bữa tiệc.

Loạt tin nhắn sau bữa tiệc

Vào đúng ngày hẹn, chỉ khoảng 7-8 người vắng mặt do đang sinh sống và làm việc ở nước ngoài không thể quay trở về. Bữa tiệc hôm đó diễn ra vô cùng vui vẻ tại một nhà hàng cao cấp nằm tại trung tâm thành phố. Chi phí của bữa tiệc ước tính, 10.000 NDT (gần 35 triệu đồng).

Sau khi vui vẻ thanh toán khoản tiền này, tôi lặng lẽ quay trở lại khu vực bàn ăn. Vì nhớ đến những người ăn xin ngồi ở trước cửa nhà hàng, tôi gói những suất ăn còn nguyên vào những hộp nhựa.

Ngay khi vừa bước ra đến cửa, tôi bất ngờ nhìn thấy nhóm bạn cùng lớp quay trở lại nhà hàng. Tôi khá ngại ngùng khi bị mọi người bắt gặp cảnh tượng này. Tuy nhiên, tôi không giải thích gì nhiều mà đi thẳng sang phía bên đường để phát các suất ăn này cho những người kém may mắn.

Tối hôm đó, sau khi trở về nhà, tôi bất ngờ nhận được hàng loạt tin nhắn trong nhóm lớp. Mọi người nhắc tên tôi liên tục. Nội dung tin nhắn khiến tôi lặng người vì xúc động.

Dường như lớp trưởng đã nói cho cả lớp về việc tôi đã “bao trọn” bữa ăn nên các bạn trong lớp nhắn tin cảm ơn rối rít. Những người bạn bắt gặp tôi ở lại thu gom đồ ăn và mang phát cho những người ăn xin ở bên đường còn dành lời khen.

Đặc biệt, khi đọc đến tin nhắn của lớp trưởng, tôi vô cùng xúc động: “Hôm nay lớp mình đã có bữa tiệc rất vui nhờ có sự ủng hộ của Đức Hy. Mọi người trong lớp trân trọng tấm lòng của anh. Các thành viên lớp mình thống nhất cùng anh thanh toán một phần bữa tiệc. Tôi đã chuyển khoản cho anh. Anh kiểm tra nhé!”.

Sau khi đọc xong những dòng này, tôi không khỏi lặng đi. Sau bao nhiêu năm tình cảm của những người bạn đại học vẫn trong sáng và vẹn nguyên như thế. Chúng tôi giúp đỡ, san sẻ với nhau không vì bất kỳ điều gì.