Lúc này, tôi bình tĩnh đặt bát hương lên bàn thờ, mẹ chồng tôi lập tức chạy ra quát:Cô điên à?

Trên đời này, thứ lạnh lẽo và tàn độc nhất có lẽ là lòng người. Từ khi về nhà chồng, tôi đã thấu hiểu được điều đó.

Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ tai quái, bà coi con dâu như kẻ thù. Đối với bà, tôi chỉ là một đứa con gái nhà quê chân đất mắt toét, nhờ có con trai bà mà được có hộ khẩu thành phố.

Vì vây, trong nhà chồng, tôi chẳng khác nào ô sin. Thế nhưng, chồng tôi là kẻ nhu nhược, anh không bao giờ dám bảo vệ vợ trước mặt mẹ.

Một lần, chỉ có mỗi việc tôi kho nồi thịt cháy, mẹ chồng hậm hực nói:

– Đã không làm ra của chỉ giỏi phá.

Lúc đó, vì vừa mệt vừa bực tôi nói lại bà vài câu:

– Con đâu có cố ý ạ, mẹ đừng có hà khắc với con quá như vậy.

Mẹ chồng bỗng đứng bật dậy chỉ vào mặt tôi:

– á…bây giờ chị còn cãi lại cả mẹ chồng cơ à?? Ở nhà bố mẹ chị không biết dạy con thì để tôi dạy chị, đúng là cái dân quê mùa đói rác.

Tôi ứa nước mắt:

– Chuyện chẳng có gì, mẹ có thể chử.i mắng con nhưng đừng bao giờ lôi cha mẹ con vào. Họ để con bước chân về nhà chồng là đã đủ đau khổ rồi.

Mẹ chồng định xỉ.a xó.i tôi thêm nhưng thấy con trai về bà liền ôm ngực kêu:

– Trời ơi, dâu với con, nó định chọc tôi tức chế.t.

Chồng tôi chưa biết đầu cua tai nheo ra sao, lao vào cho tôi cái tái cháy má:

– Cô làm gì để mẹ ngất thế này mà không đỡ hả??

Tôi bật khóc, còn mẹ chồng thì nghiến răng nói:

– Nó có bao giờ coi tôi là mẹ đâu.

Sau tất cả những chuyện đó, tôi vốn định ly dị. Nhưng đúng lúc tôi vừa quyết định viết đơn thì phát hiện mình có thai. Cuối cùng, tôi đành ngậm đắng nuốt cay ở lại.

Lúc tôi có thai, mẹ chồng vẫn bắt làm việc như thường lệ, bà nói khi nào xét nghiệm ra cái thai đó là con trai thì mới được nghỉ ngơi.

Thật không may khi tôi đi khám thai thì bác sĩ nói rằng đứa con đó là con gái và bị dị tật bẩm sinh.

Tôi choáng váng hết cả người, gục ngay xuống sàn. Trong khi đó mẹ chồng tôi nói to:

– Bỏ đi, bỏ ngay đi, đừng có để cái nghiệp chướng đó trong nhà.

Ôm đứa con mới mất ở viện về thì thấy nhà chồng đang ăn uống linh đình, vợ bình tĩnh mặc áo tang rồi cầm bát hương đi vào - Hình 1

(Ảnh minh họa)

Rồi bà quay sang nói với chồng tôi:

– Mày khéo lấy con vợ thế hả?? Không biết một cái gì giờ đến đẻ cũng không xong. Nhà này thật vô phúc.

Chồng tôi kéo tôi đứng lên rồi nói:

– Phá đi, bỏ luôn đi.

Tôi quá sợ hãi, tình cảm của một người mẹ khiến tôi không nỡ làm thế:

– Không, là con tôi, tôi sẽ không bỏ..

Nói rồi, tôi chạy vội ra ngoài.

Những ngày sau đó, mẹ chồng và chồng coi như không có tôi trong nhà, họ còn đang bàn tính nhau chuyện cho chồng tôi cưới người khác.

Tôi biết hết, nhưng không nói nửa lời, cứ sống làm lũi trong gia đình đó cho tới ngày sinh con.

Đến khi tôi sinh, cả nhà chồng không một ai vào. Tôi đa.u đớ.n, gào khóc khiến ai nhìn cũng thương. Nhưng rồi, ông trời đối xử t.ệ bạ.c với tôi, đứa con vừa sinh ra được 3 ngày đã qua đời. Tôi như phát điên.

Ở bệnh viện 3 ngày đó, chỉ có mẹ đẻ tôi bên cạnh, bà luôn miệng khóc nói:

– Nhà mình đã làm gì nên tội mà để con phải khổ thế này.

Thấy mẹ buồn vì mình, tôi cảm giác đa.u đớ.n hơn gấp trăm lần.

Hôm đó, tôi quyết định bế con về nhà, mặc chiếc áo tang trên người và bình tĩnh về nhà chồng.

Không ngờ, khi tôi về tới cổng thì thấy trong nhà chồng đang ăn uống vui vẻ, chúc tụng nhau linh đình.

Lúc này, tôi bình tĩnh đặt bát hương lên bàn thờ, mẹ chồng tôi lập tức chạy ra quát:

– Cô điên à?? Mang đi, mang đi, kinh quá, cô đừng có ám cái nhà này nữa.

Tôi cười đa.u đớ.n:

– Con vẫn là con dâu nhà này, và đứa cháu này là cháu ruột của mẹ đấy thưa mẹ. Tại sao cái gia đình này có thể ác như vậy??

Chồng tôi lại tiến đến cho tôi 1 cái tát như thường lệ. Tôi cười:

– Cả đời anh chỉ biết đán.h phụ nữ thôi à?? Một người chồng t.ệ bạ.c, người cha vô lương tâm.

Có lẽ, sau hôm nay, tôi phải quyết định triệt để rời khỏi ngôi nhà đáng sợ mang tên nhà chồng này thôi.