Bao nhiêu cái tốt đẹp của bố tôi, chỉ người dưng được hưởng, còn mẹ và chị em tôi phải chịu đựng mặt xấu xí; ông tử tế với cả thiên hạ nhưng khắc nghiệt với vợ con.

Người ngoài vẫn thường khen mẹ tôi may mắn, lấy được người chồng tâm lý, thương yêu vợ con. Quả thật, nhìn cách bố tôi đối xử với người ngoài thì khó ai có thể chê ông ở điểm gì. Tuy nhiên, đấy chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, còn khi về nhà, ông như thành một con người khác.

Đối với các thành viên trong gia đình, thay cho những lời nói yêu thương, những lời đề nghị, giải thích hay thuyết phục, ông chỉ sử dụng mệnh lệnh. Nhà có hai chị em gái nhưng chúng tôi chỉ gần gũi mẹ, một phần vì bố thường xuyên không ở nhà do tính chất công việc, một phần vì tính cách độc đoán, gia trưởng của ông.

Bố đi biền biệt, mỗi tháng chỉ về 2 lần nhưng mỗi lần ông về, gia đình tôi cũng chẳng được vui vẻ. Ông quen ăn uống, làm việc theo giờ nên chỉ cần chậm  5 – 10 phút là ông la mắng cả 3 mẹ con. Nhà cửa chỉ cần một thứ được cất đặt, bày biện không đúng ý là ông quát lác to tiếng, thậm chí đay nghiến, đánh đòn.

Những ngày bố về, 3 mẹ con tôi cứ nem nép, làm gì cũng phải rón rén sợ không vừa ý ông. Có khi tôi còn thì thào bảo mẹ: “Bố đi vắng nhà cửa dễ thở hơn hẳn”. Mẹ tôi vốn tính hiền lành nên chỉ cười không nói gì.

Bố tôi ra ngoài tử tế với cả thiên hạ, về nhà đay nghiến vợ, mắng chửi con-1
Bố tôi ra ngoài thì vui vẻ, về nhà thì quát mắng vợ con. (Ảnh minh họa: AI)

Sau này bố về hưu, chị em tôi thì lên Hà Nội học rồi cưới chồng, nghĩ đến mẹ phải một mình phục vụ bố, hai đứa đều thấy xót xa. Đôi lúc tôi nghĩ biết đâu khi về sống hẳn với mẹ, trước sự hiền lành, chân chất của mẹ tôi, biết đâu ông lại thay đổi. Nhưng chúng tôi đã lầm.

Sau khi về hưu, bố tôi tích cực tham gia các hoạt động trong khu dân cư và hội hưu trí. Vốn là người năng nổ, biết cách xã giao, nhiệt tình trong các hoạt động chung, bố tôi rất được lòng các bác trong hội cũng như bà con lối xóm.

Trong mắt mọi người, ông vui tính, cởi mở, chi tiền rộng rãi. Bất cứ ai có việc gì, bố tôi cũng giúp đỡ hết lòng. Dù tuổi cao nhưng khi các gia đình có đám giỗ, đám cưới cần dựng rạp hay chuẩn bị cỗ bàn, ông đều không nề hà góp một tay.

Ai cũng khen bố tôi vừa khéo nói vừa khéo làm, biết quan tâm người khác, rằng mẹ tôi đã khổ tận cam lai khi ông nghỉ hưu về ở hẳn nhà.

Sự thực là khi ở nhà, bố tôi không hề dễ chịu hơn trước đây. Bố mẹ sống trong ngôi nhà hai tầng rộng gần 200m2, và bố tôi không khác gì khách trọ. Sáng mở mắt ra là ông đi giao lưu trà nước bên ngoài, chỉ về nhà vào giờ ăn cơm.

Nhiệm vụ của mẹ tôi là phải sắp cơm đúng giờ để ông về là có thể ngồi vào ăn. Chậm một tí, ông mắng; còn nếu mẹ tôi bày mâm sớm khiến đồ ăn nguội đi một chút, ông cũng mắng.

Bố tôi yêu cầu nhà cửa, đồ đạc luôn phải sạch bóng, nhưng bản thân không động tay vào dọn dẹp, lau chủi. Một mình mẹ tôi cứ quay cuồng hết tầng trên đến tầng dưới, vì bố tôi đi đâu về quẹt ngón tay vào bề mặt nào, nếu thấy dính bụi là mặt mũi hầm hầm chê vợ ở bẩn. Sân vườn có đủi loại cây cảnh ông mua về để khi có dịp còn khoe với khách, nhưng tuyệt nhiên không hề chăm sóc và coi đó là nhiệm vụ của mẹ tôi.

Cứ tưởng bố nghỉ hưu thì mẹ hạnh phúc hơn vì có người bầu bạn, giúp đỡ, nhưng sự có mặt của bố lại khiến bà già và yếu đi trông thấy. Còn bố tôi vẫn phong độ phơi phới, làng trên xóm dưới có việc gì là ông lại lao vào giúp đỡ khiến ai cũng khen ngợi hết lời.

Lần gần đây nhất về thăm quê, tôi hết sức lo lắng khi thấy vẻ tiều tụy của mẹ. Tuổi tác khiến chân bà đau và yếu, đi lại không còn nhanh nhẹn nên việc nhà trở nên quá nặng nhọc. Không những thế, bà còn mắc chứng lãng tai, nhiều khi người bên cạnh phải nói lại 2-3 lần mới nghe ra.

Thay vì thương xót và thông cảm thì lại tỏ ra khó chịu. Ông gắt gỏng khi thấy bà chậm chạp trong việc phục vụ mình, cáu bẳn khi ra lệnh mấy lần mà bà chưa nghe rõ. Hai ngày về nhà, tôi đã chứng kiến hàng chục lần bố quát mẹ ầm ầm.

Hai chị em tôi bàn với nhau tìm giúp việc ở quê để hỗ trợ mẹ việc nhà, nhưng vừa nói chuyện này ra thì bố gạt phắt, nói: “Nhà này bố là chủ và có quyền quyết định mọi việc.

Hai đứa mày là con gái, lại còn lấy chồng rồi, cấm can thiệp vào”. Ông nói, nhà có hai người, có việc gì đâu mà phải thuê giúp việc cho phiền nhiễu, tốn kém, chẳng qua mẹ thấy con cái về nên làm nũng, ra vẻ đau ốm, đi lại khó khăn.

Bất lực với bố, tôi bàn với chồng đưa mẹ đến ở cùng để tiện chăm sóc, vì bố mẹ anh đã qua đời và anh cũng rất thương mẹ tôi. Chồng tôi đồng ý, nhưng khi tôi rủ rỉ nói với mẹ thì bà không chịu.

Mẹ bảo nếu mẹ đi thì ai chăm sóc bố, ông ấy đã quen được phục vụ cả đời, làm sao thiếu mẹ được, hơn nữa nhà có đôi vợ chồng già, mẹ bỏ đi thì hàng xóm người ta cười cho.

Chị em tôi bế tắc thật sự, nhưng thuyết phục mẹ hết cách không được. “Thôi chúng mày đừng năn nỉ nữa, bố biết được thì tan cửa nát nhà”, mẹ nói.

Quả thật, nếu bố tôi biết hai đứa con gái “tạo phản”, chắc chắn mẹ tôi sẽ thành nơi trút giận, vì chúng tôi cũng chỉ thỉnh thoảng mới về, không thể ở đó “canh giữ” ông.

Tôi vô cùng khổ sở, không biết làm thế nào để giúp đỡ mẹ mình bởi tôi biết bà sẽ càng ngày càng yếu đi. Rất mong độc giả cho tôi lời khuyên!