háng trước, tôi bị gãy tay, con gái ngày nào cũng qua thăm rồi đưa đồ ăn, còn con dâu lâu lâu mới qua ngó xem tôi có bị sao không rồi vội vã ra về, không biếu lấy hộp thuốc hay quả cam.

Ai cũng bảo tôi có số sướng, lúc trẻ được chồng chăm sóc, về già có con ở gần phụng dưỡng. Câu nói của mọi người cũng có một phần đúng. Sau khi lập gia đình, tôi ở nhà chăm sóc con và chồng tôi đảm nhận việc kiếm tiền.

Ngày trước thu nhập của chồng thấp, đi làm cả ngày vất vả là thế mà về đến nhà chồng vẫn tranh thủ bốc hàng thuê cho người ta kiếm thêm tiền nuôi con. Tính ra một năm chồng tôi được nghỉ 3 ngày Tết và những ngày bị bệnh không thể làm việc.

Chồng tôi là người của công việc, không được làm việc là anh thấy trong người bức xúc khó chịu như muốn bốc hỏa. Có lẽ chồng quá siêng năng nên tôi có chút ỉ lại và lười biếng. Khi các con đã lớn, mọi người khuyên tôi kiếm việc mà làm nhưng chồng bảo:

“Em cứ ở nhà chăm sóc các con tốt cho anh yên tâm làm việc là đủ rồi, em không phải lo chuyện kiếm tiền gì cả”.

Thấy chồng nói vài câu, thế là tôi cũng chẳng cãi lại, vui vẻ ở nhà tận hưởng cuộc sống an nhàn.

Hiện tại chồng tôi đã mất, các con tôi đều có gia đình và cả con trai và gái đều sống gần tôi. Mỗi khi tôi hắt hơi sổ mũi là con trai và gái chạy đến hỏi thăm rồi đưa đi viện khám bệnh. Con cháu đều đối xử tốt với tôi, chỉ có mỗi cô con dâu là tôi không ưa một chút nào.

Ai cũng bảo tôi có số sướng, lúc trẻ được chồng chăm sóc, về già có con ở gần phụng dưỡng. (Ảnh minh họa)

Ngay từ lần đầu tiên con dâu bước vào nhà tôi đã không vừa mắt. Tôi rất ghét cách nói chuyện của con dâu, lúc nào con cũng cho bản thân là đúng và người khác là sai hết.

Không những điều khiển tôi mà con dâu còn sai khiến cả con trai và con gái tôi. Từ ngày có dâu về, mọi người không còn nghe lời của tôi và mở miệng ra là chị dâu nói đúng, khuyên tôi nên làm theo.

Tháng trước, tôi bị gãy tay, con gái ngày nào cũng qua thăm rồi đưa đồ ăn, còn con dâu lâu lâu mới qua ngó xem tôi có bị sao không rồi vội vã ra về, không biếu lấy hộp thuốc hay quả cam.

Hôm chủ nhật vừa rồi, con gái mang bát cháo chim câu biếu, tôi buồn rầu nói:

“Những năm qua, nếu không có con ở bên cạnh chăm sóc, mẹ không biết dựa dẫm vào ai nữa. Mẹ đúng là vô phúc nên mới có được cô con dâu tệ bạc đến thế. Mẹ chồng bị gãy tay mà chẳng đoái hoài gì đến. Trong khi đó hàng xóm anh em họ ai đến thăm cũng biếu tiền hay trái cây, còn chị dâu con chẳng có gì.

Mẹ còn khỏe mà con dâu đã bạc thế, sau này già yếu không làm được gì nữa chắc khinh mẹ lắm đây. Mảnh đất này của bố mẹ sau này sẽ chia cho vợ chồng con 2/3, còn con cả chỉ được một phần thôi”.

Tôi rất ghét cách nói chuyện của con dâu, lúc nào con cũng cho bản thân là đúng và người khác là sai hết. (Ảnh minh họa)

Tôi vừa dứt lời, con gái nói:

“Mấy lần chị dâu mang đồ biếu, mẹ toàn chê bai và trả lại, thế nên lần này mẹ gãy tay, chị chẳng biếu mẹ cái gì nữa mà mua đồ về cho con nấu mang qua mời mẹ ăn đó ạ. Chị dâu và mẹ đều thẳng tính nên không hợp nhau thôi, chứ thực ra chị ấy tốt lắm, mẹ thấy bản thân may mắn lắm mới có được cô con dâu hiếu thảo thế đấy”.

Nghe con gái nói mà tôi sững sờ, lúc bình tĩnh lại tôi hỏi:

“Vậy những bát thịt hầm, cháo hầm, canh yến và những lọ thuốc bổ kia đều là chị dâu con mua à?”.

Con gái tôi gật đầu và bổ sung thêm là từ khi tôi bị gãy tay, con dâu đã chi ra 10 triệu để chữa trị và mua đồ bồi dưỡng cho tôi. Tôi bức xúc, trách con gái tại sao lại giấu giếm chuyện này, tôi không muốn mắc nợ con dâu. Con gái nói:

“Mẹ mắc cười thật, mẹ sẵn sàng nhận tất cả những thứ con gái biếu, không chịu nhận của chị dâu. Chị không biếu gì thì mẹ lại chê trách chị ấy, bọn con không biết phải chiều mẹ thế nào nữa. Mẹ bớt làm khó chị dâu đi, kẻo lúc chị hận mẹ thì không thể níu kéo nổi đâu”.

Lời con gái nói làm tôi giật mình tỉnh ngộ, tôi đúng là sai khi đã nói những lời không tốt về con dâu.