Bao trọn bữa tiệc họp lớp

Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo. Bố mẹ đều làm nông nên thu nhập của gia đình may mắn chỉ vừa đủ. Khi tôi vào đại học, xoay xở mãi, gia đình mới gom đủ tiền để đóng khoản phí đầu năm.

Vì nhà nghèo nên tôi luôn cảm thấy thua kém và tự ti so với các bạn cùng lớp. Dường như biết được nỗi niềm của mỗi cá nhân, lớp trưởng, Tuấn Khải luôn tìm cách động viên và kéo tôi hòa nhập với cả lớp.

Thậm chí, người bạn này còn bí mật kêu gọi các bạn trong lớp giúp tôi chia sẻ nhiều khoản phí. Tôi biết tấm lòng của các bạn và luôn ghi nhớ điều này.

Điều tôi biết ơn nhất là lớp trưởng luôn hỗ trợ giúp tôi xin được trợ cấp cho sinh viên nghèo. Chỉ cần nhà trường có trợ cấp, Tuấn Khải lại tạo điều kiện để tôi trúng được học bổng.

Nhờ sự hỗ trợ của các bạn, cùng với sự nỗ lực của bản thân và gia đình, cuối cùng, tôi cũng hoàn thành 4 năm học đại học. Sau khi tốt nghiệp, lớp chúng tôi mỗi người theo một con đường riêng. Một số bạn đến Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu để phát triển sự nghiệp. Số khác lại lựa chọn trở về quê nhà.

Sau khi ra trường, tôi lựa chọn ở lại thành phố và may mắn tìm được một công việc phù hợp với chuyên ngành của mình. Để có được chỗ đứng, tôi đã nỗ lực không ngừng nghỉ.

Cuối cùng sau 3 năm, nhờ đạt được nhiều thành tích xuất sắc, tôi nhanh chóng nắm giữ vị trí quản lý cấp trung tại một công ty đa quốc gia. Kể từ đây, thu nhập được nâng cao. Tôi có thể giúp đỡ gia đình cải thiện tình hình tài chính.

Sau khoảng 2 năm làm trong công ty, tôi quyết định xin nghỉ việc và ra ngoài mở công ty riêng. May mắn, công ty phát triển đúng hướng nên đời sống cũng khá giả hơn trước.

Sau một thời gian đi làm, gặp đủ kiểu người từ đồng nghiệp, đối tác cho đến đối thủ, tôi dần nhận ra tình cảm giữa những người bạn đại học là trong sáng nhất. Mỗi khi cảm thấy áp lực, tôi đều vào nhóm chat để xem lại những đoạn hội thoại mà cảm thấy vô cùng ấm lòng.

Cho đến đầu năm nay, nhân dịp kỷ niệm 70 thành lập trường ĐH, lớp trưởng rủ mọi người về họp lớp luôn. “Mọi người ơi, chúng ta đã không gặp nhau mấy năm rồi. Tranh thủ dịp này, mọi người về họp lớp cho vui nhé”, Tuấn Khải nhắn trong nhóm lớp.

Giám đốc U50 đi họp lớp bao trọn bữa tiệc 35 triệu, nhưng lại xin hết đồ ăn thừa: Về nhà nhận hàng loạt tin nhắn từ nhóm lớp mà lặng người-1

Sau lời mời đó, nhóm lớp lập tức trở nên sôi nổi. Người sẵn sàng hoãn chuyến công tác, bạn không ngại xin nghỉ phép để có thể về thăm lại trường xưa.

Cũng nhân cơ hội này, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đến các bạn cùng lớp đã giúp đỡ trong 4 năm đại học. Tôi đề xuất với lớp trưởng về việc sẽ chịu chi phí cho bữa tiệc họp lớp ngày hôm đó.

Ban đầu, lớp trưởng không đồng ý. Bởi số tiền bỏ ra cho một bữa tiệc hơn 40 người là con số không hề nhỏ. Tuy nhiên, sau nhiều lần thuyết phục, Tuấn Khải cũng cho tôi được bày tỏ tấm lòng của mình.

Tôi không quên dặn anh về việc không cần thiết phải nói với mọi người về việc tôi trả tiền cho bữa tiệc.

Loạt tin nhắn sau bữa tiệc

Vào đúng ngày hẹn, chỉ khoảng 7-8 người vắng mặt do đang sinh sống và làm việc ở nước ngoài không thể quay trở về. Bữa tiệc hôm đó diễn ra vô cùng vui vẻ tại một nhà hàng cao cấp nằm tại trung tâm thành phố. Chi phí của bữa tiệc ước tính, 10.000 NDT (gần 35 triệu đồng).

Sau khi vui vẻ thanh toán khoản tiền này, tôi lặng lẽ quay trở lại khu vực bàn ăn. Vì nhớ đến những người ăn xin ngồi ở trước cửa nhà hàng, tôi gói những suất ăn còn nguyên vào những hộp nhựa.

Ngay khi vừa bước ra đến cửa, tôi bất ngờ nhìn thấy nhóm bạn cùng lớp quay trở lại nhà hàng. Tôi khá ngại ngùng khi bị mọi người bắt gặp cảnh tượng này. Tuy nhiên, tôi không giải thích gì nhiều mà đi thẳng sang phía bên đường để phát các suất ăn này cho những người kém may mắn.

Tối hôm đó, sau khi trở về nhà, tôi bất ngờ nhận được hàng loạt tin nhắn trong nhóm lớp. Mọi người nhắc tên tôi liên tục. Nội dung tin nhắn khiến tôi lặng người vì xúc động.

Dường như lớp trưởng đã nói cho cả lớp về việc tôi đã “bao trọn” bữa ăn nên các bạn trong lớp nhắn tin cảm ơn rối rít. Những người bạn bắt gặp tôi ở lại thu gom đồ ăn và mang phát cho những người ăn xin ở bên đường còn dành lời khen.

Đặc biệt, khi đọc đến tin nhắn của lớp trưởng, tôi vô cùng xúc động: “Hôm nay lớp mình đã có bữa tiệc rất vui nhờ có sự ủng hộ của Đức Hy. Mọi người trong lớp trân trọng tấm lòng của anh. Các thành viên lớp mình thống nhất cùng anh thanh toán một phần bữa tiệc. Tôi đã chuyển khoản cho anh. Anh kiểm tra nhé!”.

Sau khi đọc xong những dòng này, tôi không khỏi lặng đi. Sau bao nhiêu năm tình cảm của những người bạn đại học vẫn trong sáng và vẹn nguyên như thế. Chúng tôi giúp đỡ, san sẻ với nhau không vì bất kỳ điều gì.