Chị thấy anh thương mình quá nhiều nên chấp nhận cho anh về ở chung. Hai người nên duyên vợ chồng mà không cưới hỏi gì, một mình anh đi làm nuôi cả gia đình.
Người dân sống tại khu vực huyện Tân Châu (An Giang) ai cũng biết đến hoàn cảnh khó khăn của gia đình anh Khang (20 tuổi) và chị Ngọc (35 tuổi). Họ có 5 người con, đứa lớn nhất năm nay 12 tuổi, bé nhỏ nhất mới được hơn 1 tháng tuổi. Hiện gia đình 7 người đang sinh sống trong căn nhà tạm, được hội từ thiện cấp cho.
Trước khi đến với anh Khang, chị Ngọc đã có 1 đời chồng và 4 đứa con riêng. Tuy biết hoàn cảnh éo le, nhưng anh Khang vẫn chấp nhận tất cả, quyết đến với chị để xây dựng hạnh phúc.
Anh đã chinh phục chị bằng tình thương yêu chân thành
Chị Ngọc chia sẻ, cách đây 3 năm, chồng cũ của chị qua đời khi mới 41 tuổi, để lại cho chị đàn con nheo nhóc. Thời điểm đó, cả gia đình chị vẫn còn ở bên Campuchia làm thuê. Trong nhà không có đủ tiền làm tang cho chồng, mọi người thấy hoàn cảnh khổ cực nên cho chị miếng đất để chôn cất.
Chị và anh Khang gặp nhau rất tình cờ khi anh ghé qua quán nước của chị. “Hồi đó tôi bưng nước thì gặp ổng mà có biết ổng thương mình đâu. Ổng ngỏ ý làm quen rồi theo xuống nhà suốt và ở lại đây luôn.
Lúc đầu tôi cũng ái ngại lắm vì mình hơn tuổi mà ổng nói ổng chấp nhận hết, mình cũng thấy ổng thương mình thật lòng rồi mình thương lại thôi”, chị Ngọc tâm sự.
Ban đầu, chị cũng lo sợ hàng xóm bàn tán, nhưng càng về sau, sự chân thành của anh đã làm chị cảm động. Họ dọn về chung sống mà không cần cưới hỏi gì.
Được biết 2 bên gia đình đều không phản đối chuyện anh chị về ở với nhau. Ngay cả nhà chồng cũ của chị Ngọc cũng đồng ý, vì thấy anh Khang hiền lành lại chấp nhận nuôi 4 đứa con riêng của vợ mà không hề than trách.
Cuộc sống vất vả, cả nhà thương nhau “khóc cạn nước mắt”
Từ ngày về chung sống, chàng trai trẻ 20 tuổi cáng đáng kinh tế, phụ vợ lo cho các con. Sau hơn 1 năm chung sống, gia đình họ chào đón thêm một cô con gái nhỏ. Chị Ngọc kể lại ngày đi sinh em bé, vì không có tiền nên phải đi quanh xóm để xin tiền lo việc phí.
Cũng từ ngày sinh xong, chị Ngọc ở nhà chăm con, ăn uống sinh hoạt trong nhà đều phụ thuộc vào công việc làm thuê của anh Khang. “Ngày nào làm được nhiều thì người ta trả công 200-300 nghìn, ngày nào ít thì vài chục. Tôi đi làm cách nhà khoảng hơn 20km, có hôm ngủ lại nhà bố mẹ 2, 3 ngày mới về cho đỡ tiền xăng”, anh Khang cho biết thêm về công việc hiện tại.
Chị Ngọc tâm sự, gia đình chị thường xuyên ăn cơm với nước mắm kho quẹt. Thỉnh thoảng hàng xóm thương, ghé qua cho con cá. Anh Khang đi mò cua, bắt ốc kiếm thêm 10-15 nghìn, lúc nào có tiền thì bữa cơm của gia đình chị mới được cải thiện.
“Thấy ổng vất vả, con khát sữa mà không đủ tiền, tôi thương dữ lắm, nhiều lần khóc cạn nước mắt. Tôi thấy may mắn vì có ổng tôi thương ổng mà ổng lo cho mấy mẹ con lắm”, chị Ngọc nghẹn ngào.
Tuy nghèo đói là vậy, nhưng cả gia đình họ vẫn luôn thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Anh Khang làm việc ngày đêm để lo cho gia đình, chẳng bận tâm tới những lời nói bóng gió của người xung quanh.
“Tôi thương vợ, tôi đến với vợ vì tình thương. Mình làm tới đâu hay tới đó thôi, có gì mình ăn cái đó. Tôi không bao giờ hối hận vì chuyện này”, anh Khang vừa cười vừa nói.
Trong 4 đứa con riêng, chỉ có 2 bé lớn được đi học. Hai anh em được một người cô cho chiếc xe đạp, sáng nào cũng chở nhau tới trường. “Lúc mẹ có tiền, sáng mẹ sẽ cho con 5 ngàn, 10 ngàn. Còn chiều con ăn cơm nhà rồi đi học. Con thấy cơm kho quẹt ngon, có ăn vẫn đỡ hơn không chứ nhà con không có tiền”, cậu con trai cả tên Giàu tâm sự.
Vì là anh lớn, bé rất hiểu chuyện, thương cha mẹ và các em nên thỉnh thoảng, Giàu có đi bán vé số vào cuối tuần để phụ giúp cha mẹ. Cậu bé ước mơ sau này được đi làm công ty và sẽ “ráng làm kiếm tiền lo cho cha mẹ”.
Cuộc sống thường ngày của họ vẫn diễn như vậy… Tất cả 7 người ngủ chung trên chiếc giường cũ, cùng ăn bát cơm với nước mắm kho quẹt. Giờ đây, họ chỉ mong ước 1 điều nhỏ nhoi là có căn nhà đàng hoàng, mái lợp chắc chắn để che nắng che mưa…