Bực mình, tôi bắt cô ấy đi đòi lại tiền về, đã không báo hiếu mẹ chồng được gì lại còn sử dụng số tiền lúc về già của bà. Vậy mà tôi vừa nói vợ đã đáp lại câu này khiến tôi cứng họng.
Vợ tôi trước đây là người hiền lành, nhu mì, ngoan hiền. Cô ấy là kiểu phụ nữ ít nói, chồng bảo sao thì nghe vậy, không bao giờ cãi lại. Cũng vì vợ chịu nhịn, biết điều nên chúng tôi sống với nhau 7 năm chưa hề cãi vã gì. Mẹ tôi rất quý mến, tin tưởng con dâu. Bà coi vợ tôi như con gái, phần vì nhà neo người, phần vì 4 năm trước, mẹ ốm nằm viện một mình vợ vào viện chăm sóc bà chu đáo.
Nhưng cũng vì vợ lành, ít nói, ăn mặc tuềnh toàng khiến tôi dần mất đi sự hứng thú, chán nản mỗi khi về nhà, đặc biệt khi nằm bên vợ. Tần suất chúng tôi gần cũng thưa, có khi cả tháng chẳng thèm đụng vào nhau. Lâu dần tôi chán vợ, bắt đầu biết “hư”, tận hưởng những thú vui bên ngoài.
(Ảnh minh họa)
Thời kỳ đầu, tôi chỉ theo anh em đi hát karaoke tay vịn, tình 1 đêm nhưng sau tôi gặp và yêu Minh. Em cũng có gia đình, nhưng hôn nhân không hạnh phúc. Vợ chồng em không yêu nhau, sống với nhau như 2 người xa lạ. Tôi thấy thương người con gái này, xót xa cho em và muốn ở bên Minh dù biết cả 2 đang rất sai.
Trái ngược với vợ tôi, Minh lại rất biết ăn diện, giữ dáng và luôn tươi cười, chủ động làm tôi vui. Phút giây ở bên tình nhân tôi hạnh phúc, thăng hoa lắm. Nhiều khi tôi chỉ ước vợ mình được 1 góc của Minh thì tốt biết mấy. Đàn bà hiền, mặt cứ ủ rũ sẽ khiến đàn ông phát chán, chẳng buồn nhìn nữa.
Giấu vợ, tôi và Minh vẫn thường xuyên qua lại vào cuối tuần. Về nhà tôi vẫn tưng tửng chẳng thể hiện điều gì. Và rồi, vợ chồng tôi bỗng cãi nhau nảy lửa khi tôi đòi vợ đưa 50 triệu mẹ gửi tiền dưỡng già để tôi làm ăn, thực chất tôi mượn tạm số tiền đó để đưa Minh đi du lịch, mua tặng em chiếc điện thoại đời mới nhân sinh nhật tình nhân.
Vậy mà vợ trả lời tôi câu cộc lốc: “Em mang số tiền đó đi đặt cọc làm đẹp rồi. Anh xoay chỗ khác đi”. Sốc nặng khi vợ mang tiền dưỡng già của mẹ chồng không xin phép 1 câu để đi làm mấy thứ vớ vẩn tôi điên vô cùng.
(Ảnh minh họa)
Bực mình, tôi gắt lên với vợ. Bắt cô ấy đi đòi lại tiền về, đã không báo hiếu mẹ chồng được gì lại còn sử dụng số tiền lúc về già của bà vào những thứ vô bổ này. Vợ lắc đầu, nhìn thẳng mắt tôi nói: “Mẹ cho tôi đấy. Bà bảo tôi cầm lấy số tiền đó đi làm đẹp, phải đẹp hơn cô bồ của anh. Không tin anh có thể hỏi mẹ”.
Hoang mang khi vợ nói thế, tôi không biết vì sao mà cô ấy biết chồng ngoại tình. Hay vợ đã theo dõi tôi, vậy mà không cô ấy nói câu gì, chỉ âm thầm đi làm đẹp để trả thù tôi? Chối cãi mình có người khác, vợ đi vào phòng đưa cho tôi một bức ảnh chụp tôi và Minh tình tứ ở quán café. Vậy là hết đường chối cãi, vợ tôi đã biết từ lâu.
Cô ấy không trách móc tôi chỉ im lặng khiến tôi sợ hãi vô cùng. Qua nhà mẹ, bà bảo tôi không tử tế, bà sẵn sàng để con dâu ly hôn. Thực sự tôi không biết mình là con đẻ của mẹ hay vợ tôi nữa. Tôi phải làm gì khi sự lạnh lùng, điềm tĩnh của vợ khiến tôi mất ăn mất ngủ?